VIỄN ẢNH ĐEN TỐI CỦA VIỆT NAM
TRUỚC ÂM MƯU THÂM ĐỘC CỦA TRUNG HOA
PHẠM ĐÌNH LÂN, F.A.B.I.
Trung Hoa là một đế quốc cổ xưa. Khí Trung Hoa hưng vượng thì các quốc gia láng giềng của Trung Hòa không được yên ổn. Ở Đông Á có hai quốc gia độc lập nhưng thần phục Trung Hoa: Triều Tiên và Việt Nam.
Trung Hoa mất ảnh hưởng trên bán đảo Triều Tiên trước Nhật sau khi bị nước này đánh bại năm 1894. Từ năm 1895 đến 1945 Trung Hòa hoàn toàn mất ảnh hưởng trên bán đảo Triều Tiên.
Trung Hoa mất ảnh hưởng ở Việt Nam từ năm 1884 đến 1945.
Sự dung chứa quan nhiếp chánh Tôn Thất Thuyết và các nhà cách mạng Việt Nam như Phan Bội Châu, Phạm Hồng Thái, Nguyên Hải Thần, Hồ Học Lãm, Lê Hồng Phong, Lê Hồng Sơn, Hồ Tùng Mậu, Truơng Bội Công, Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tuờng Tam (Nhất Linh) có vẻ như là lòng nghĩa hiệp và tinh thần tương trợ của Trung Hoa. Thực tế họ nghĩ đến việc tái lập ảnh hưởng ở Việt Nam để tiếp tục xem đó là một quốc gia chư hầu như đã thấy trong quá khứ.
Cơ hội tái lập ảnh hưởng chánh trị ở Việt Nam đã đến sau khi Nhật đầu hàng. Theo tinh thần hội nghị Potsdam Trung Hoa Quốc Dân Đảng giải giới quân Nhật ở phía bắc vĩ tuyến 16.
Quân Anh giải giới quân Nhật ở phía nam vĩ tuyến 16. Quân Trung Hoa vào Bắc Bộ duới sự chỉ huy của tuớng Lư Hán.
Vị tuớng này chiếm Phủ Toàn Quyền như thể ông là Toàn Quyền nguời Trung Hoa thay thế Toàn Quyền nguời Pháp. Đạo quân Trung Hoa Quốc Dân Đảng nầy không giúp cho các nhà cách mạng Nguyễn Hải Thần của Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội và Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tuờng Tam của Việt Nam Quốc Dân Đảng nắm quyền ở Hà Nội vì Việt Minh đã cướp chánh quyền từ ngày 19-08-1945 nghĩa 05 ngày sau khi Nhật tuyên bố đầu hàng.
Người lãnh đạo Mặt Trận Việt Minh là Hồ Chí Minh, một cán bộ của Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản đào luyện vào năm 1924 và 1934. Năm 1920 Hồ Chí Minh dùng bí danh Nguyễn Ái Quấc (Nguyen, Le Patriote), bút hiệu tập thể của nhóm Ngũ Long (Phan Châu Trinh, Phan Văn Trường, Nguyễn Thế Truyền, Nguyễn An Ninh, Nguyễn Tất Thành) ở Paris sau đệ nhất thế chiến, để gia nhập vào đảng Cộng Sản Pháp. Ông hoạt động trên lãnh thổ Trung Hoa dưới tên Lý Thụy (1925). Ông thành lập Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội năm 1925 rồi đảng Cộng Sản Việt Nam (03-02-1930) đổi thành đảng Cộng Sản Đồng Dương trên lãnh thổ Trung Hoa. Ông bị chánh quyền Anh bắt giữ ở Hong Kong năm 1931. Năm 1938, theo lịnh của Stalin, ông vượt biên giới Trung- Sô để đến chiến khu Yenan (Diên An). Từ năm 1938 đến 1942 người ta biết ông qua các bi danh: Hồ Quang, Ông Già Trần, Ông Già Thu và Hồ Chí Minh.
Vì hoạt động trên lãnh thổ Trung Hoa và vì chánh phủ Trung Hoa Quốc Dân Đảng chống Cộng dữ dội ông phải che giấu lý lịch Công Sản của mình bằng cách vay mượn danh xưng Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội do đại tá Hồ Học Lãm lập ra ở Nam Kinh năm 1936 và bí danh Hồ Chí Minh của Hồ Học Lãm. Ông này là một đại tá có uy tín trong quân đội Trung Hoa Quốc Dân Đảng, gốc người Nghệ An. Vợ ông là người Trung Hoa. Hồ Quang mang bí danh Hồ Chí Minh và hoạt động tình báo cho chánh phủ Chongqing (Trùng Khánh) do tướng Chang Fa-kwei (Trương Phát Khuê) tuyển dụng. Đó cũng là lúc ông hoạt động tình báo cho OSS của Hoa Kỳ dưới bí danh Lucius.
Dân chúng Bắc Bộ chán ghét sự hiện điện và cách cư xử của quân Trung Hoa Quốc Dân Đảng. Do đó họ cũng không có nhiều cảm tình đối với các ông Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tường Tam… được quân đội Trung Hoa Quốc Dân Đảng hậu thuẫn. Cả ba vị này đều tham gia chánh phủ Liên Hiệp do Hồ Chí Minh đứng đầu và chạy sang Trung Hoa khi quân Trung Hoa Quốc Dân Đảng rút về nước sau khi Sainteny và Hồ Chí Minh ký hiệp ước sơ bộ 06-03- 1946. Pháp gây sức ép buộc quân Trung Hoa Quốc Dân Đảng rút khỏi Bắc Bộ như là sự thi hành hiệp ước Pháp- Hoa được ký kết ở Chongqing ngày 28-02-1946. Hồ Chí Minh bi chỉ trích khi ký hiệp ước sơ bộ 06-03 vì cho phép 15.000 quân Pháp vào Hà Nội. Nhưng đó là một thắng lợi to lớn của ông vì:
- giữa Pháp và Trung Hoa, Pháp kém nguy hiểm hơn Trung Hoa. Pháp cách xa Việt Nam trên 10.000 km. Họ là những người da trắng ở xa, mỏi mệt sau đệ nhị thế chiến trong khi Trung Hoa là những người láng giềng to lớn, nghèo đói, cùng màu da, sẵn sàng bám trụ lâu dài.
- quân Trung Hoa Quốc Dân Đảng rút khỏi Bắc Bộ. Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội, Việt Nam Quốc Dân Đảng mất hậu thuẫn. Các ông Nguyên Hải Thần, Nguyễn Tường Tam, Vũ Hồng Khanh, Nghiêm Kế Tổ cùng rời Bắc Bộ. Đương nhiên Hồ Chí Minh loại các đối thủ chánh trị của ông chịu ảnh hưởng sâu đậm của Trung Hoa Quốc Dân Đảng.
- chiến tranh giữa Việt Nam và Pháp sẽ không tránh khỏi. Việt Nam khao khát độc lập. Pháp muốn tái chiếm thuộc địa để bảo tồn sự vĩ đại của nước Pháp. Trên sân khấu chánh trị chỉ còn mỗi một Hồ Chí Minh lãnh đạo kháng chiến chống Pháp mà thôi.
Ngày 02-09-1945 Nhật ký hiệp ước đầu hàng trên chiến hạm USS Missouri cũng là ngày Hồ Chí Minh đọc bảng Tuyên Ngôn Độc Lập và cho ra đời Việt Nam Dân Chú Cộng Hoà, một nước Cộng Sản đầu tiên ở Đông Nam Á sau đệ nhị thế chiến. Hồ Chí Minh sốt sắng chống Pháp để biến Việt Nam thành một nước Cộng Sản để khối Cộng Sản dưới sự lãnh đạo của Stalin có thêm một quốc gia nông nghiệp và thuộc địa trở thành quốc gia Công Sản ở Đông Á. Điều đáng ngạc nhiên là Stalin không nhìn nhận chánh phủ Hồ Chí Mình và Việt Nam Dân Chú Cộng Hoà. Stalin cũng lãnh đạm trước cuộc kháng chiến chống Pháp do Hồ Chí Minh lãnh đạo từ năm 1946 đến 1950. Vì sao?
1. Stalin không quan tâm đến Việt Nam vì đó là một nước nông nghiệp Á Châu xa xôi nơi vài trò của giai cấp công nhân không đáng kể.
2. Về phương diện văn hoá và lịch sử Việt Nam chịu ảnh hưởng sâu đậm của Trung Hoa. Stalin xem Mao Zedong (Mao Trạch Dong) là người bướng bỉnh đã Hán hóa và nông nghiệp hóa chủ nghĩa Marx- Lenin.
Stalin chủ trọng nhiều đến các quốc gia Đông Âu hơn là Việt Nam.
3. Năm 1934 Pháp ủng hộ Liên Sô gia nhập vào Hội Quốc Liên. Pháp nhìn nhận chế độ Cộng Sản Sô- Viết từ năm 1924. Năm 1935 hiệp ước hổ tương Pháp- Liên Sô được ký kết. Stalin theo chánh sách ngoại giao thân thiện với Pháp của các Nga hoàng từ năm 1892 đến 1917 để chống lại Đức. Stalin thân thiện với Pháp cũng nhằm mục đích ấy. Năm 1936 Mặt Trận Bình Dân nắm chánh quyền ở Pháp. Stalin uỷ nhiệm đảng Cộng Sản Pháp giám sát Đông Dương Cộng Sản Đảng. Năm 1944 hiệp ước liên minh hổ tương Pháp- Liên Sô được ký kết giữa George Bidault và Molotov ngày 10-12- 1944 và có hiệu lực trong 20 năm. Năm 1950 Stalin bất đắc dĩ nhìn nhận chánh phủ kháng chiến của Hồ Chí Mình sau Mao Zedong vì sợ mất ảnh hưởng đối với Hồ Chí Minh, người do Liên Sô đào tạo, có tên Nga và dĩ nhiên phục vụ cho quyền lợi của Liên Sô.
Cuộc chiến tranh chống Pháp bùng nổ vào cuối năm 1946. Lúc ấy ở Trung Hoa có cuộc nội chiến Quốc- Cộng lần thứ hai. Lần này Mao Zedong có nhiều ưu thế hơn Chiang Kaishek (Tưởng Giới Thạch). Đến năm 1949 Chiang Kaishek mất lục địa. Trung Hoa trở thành Công Hòa Nhân Dân Trung Quốc. Vừa nằm chánh quyền chưa được 03 tháng Mao công nhận chánh phủ Hồ Chí Minh, viện trợ võ khi, lương thực và gởi cố vấn chánh trị và quân sự sang vùng rừng núi Việt Bắc. Trên thực tế Cộng Sản Trung Hoa điều khiển cuộc chiến tranh chống Pháp. Hầu hết các đảng viên Công Sản Việt Nam ở Bắc Bộ và bắc Trung Bộ và dân tộc thiểu số như người Tày(Choang), Thổ, Nùng ở miền thượng du Bắc Bộ đều thân Trung Hoa. Đứng đầu nhóm này có Trường Chinh Đặng Xuân Khu, Hoàng Văn Thụ (bị xử bắn năm 1944), Chu Văn Tấn. Trường Chinh Đặng Xuân Khu được bầu làm tổng bí thơ đảng Lao Động năm 1951 vì từ tháng 11 năm 1945 Hồ Chí Minh giả vờ giải tán đảng Cộng Sản Đông Dương. Trường Chinh khuynh đảo Hồ Chí Mình nhờ hậu thuẫn của các cố vấn quân sự và chánh trị của Cộng Sản Trung Hoa. Cộng Sản Trung Hoa dùng tướng quân sự Nguyễn Sơn và tướng chánh trị Nguyễn Chí Thanh để điều khiển bộ đội nhằm giảm thiểu vai trò của Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp. Nhờ sự trợ giúp tích cực của Cộng Sản Trung Hoa, Việt Minh chiến thắng Pháp trong Chiến Dịch Biên Giới năm 1950 và chiến thắng Điện Biên Phủ năm 1954. Các chánh ủy trong bộ đội hay các cơ quan hành chánh kháng chiến đều do đảng viên Cộng Sản thân Trung Hoa hay do Cộng Sản Trung Hoa kết nạp nắm giữ. Nguyễn Sơn không thay thế Võ Nguyên Giáp được nhưng ông ta xem thường khá năng quân sự của tướng Giáp. Hồ Chí Minh dùng Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp để phát triển thế lực cá nhân ở Bắc Bộ trong để nhị thế chiến. Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp đều là người miền Trung. Hồ Chí Minh sinh ở Nghệ An; Phạm Văn Đồng sinh ở Quảng Ngãi và Võ Nguyên Giáp sinh ở Quảng Bình. Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp biết nhiều về Bắc Bộ vì có học ở đó thời tiền chiến. Hồ Chí Minh mới biết Hà Nội vào mùa thu năm 1945 sau khi Việt Minh cướp chánh quyền ở Hà Nội.
Nếu chiến thắng Điện Biên Phủ là chiến thắng của Việt Minh tại sao Phạm Văn Đồng lu mờ tại hội nghi Geneve trong khi Zhou Enlai (Châu Ân Lai) có vai trò chủ động? Nếu là chiến thắng của Việt Minh thì tại sao Hồ Chí Minh phải nghe lời Zhou Enlai chấp nhận qua phân xứ sở? Sau trận Điện Biên Phủ, Beijing (Bác Kinh) lo sợ sự can thiệp quân sự của Hoa Kỳ trên bán đảo Đông Dương. Họ muốn tránh một cuộc đụng độ võ trang với Hoa Kỳ nên gây áp lực buộc Hồ Chí Minh chấp nhận sự chia đôi nước Việt Nam thay vì hò reo chiến thắng. Miền Bắc trở thành hàng rào bảo vệ biên giới của Trung Hoa lục địa ở phía nam.
Ở miền Bắc không còn sự hiện diện của người Pháp nhưng phần đất này trở thành vùng tranh giành ảnh hưởng của hai quốc gia Cộng Sản to lớn: Liên Sô và Trung Hoa Cộng Sản. Những hình ảnh thường thấy ở miền Bắc là ảnh của Hồ Chủ Tich, chủ tịch Mao Trạch Đông, tổng bí thơ Malenkov, Karl Marx, Lenin, Stalin. Ảnh hưởng của Trung Hoa Cộng Sản có vẻ lấn át ảnh hưởng của Liên Sô. Chánh sách cải cách ruộng đất, tố khổ, mắng nhiếc và giết địa chủ, cách ăn mặc, âm nhạc nghệ thuật, trăm hoa đua nở đều mô phỏng theo Trung Hoa Cộng Sản. Dân miền Bắc vẫn xa lạ với người Nga. Hình hài của họ không khác người Pháp mà họ có công đánh đuổi. Dân miền Bắc gần gũi với văn hóa Trung Hoa hơn là văn hoá Tây Phuơng. Nhưng Bác Hồ là người do Liên Sô đào tạo. Bác không tán đồng đường lối sống chung hòa bình với Tây Phuơng (Tư Bản) của Khrushchev, một người Ukraine làm tổng bí thơ đảng Cộng Sản Liên Sô. Mao Zedong cực lực chống chủ nghĩa xét lại của Khrushchev . Nhưng Hồ Chí Minh vẫn xem Liên Sô là thành trì xã hội chủ nghĩa ít ra trên lãnh vực khoa học.
Sự tranh chấp quyền hành ở miền Bắc giữa phe Maoist và Sô- Viết gay gắt vào năm 1956 nghĩa là giữa ông Hồ Chí Minh (thân Sô- Viết) và Trường Chinh Đặng Xuân Khu (phe Maoist). Phe thân Sô- Viết đóng vai trò ông Thiện và qui tội ác cho chánh sách cải cách ruộng đất đậm màu theo chủ nghĩa Mao cho ông Ác Trường Chinh. Ông này mất chức tổng bí thơ đảng Lao Động. Từ năm 1956 đến 1960 Hồ Chí Minh vừa là chủ tịch đảng, tổng bí thơ đảng và chủ tịch Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà. Nhưng ông vẫn nể sợ Mao Zedong nên Trương Chính vẫn là nhân vật số 3 trong Bộ Chánh Trị của đảng Lao Động. Năm 1960 Lê Duẩn được bầu làm bí thơ thứ nhất của đảng. Danh chức tổng bí thơ vắng bóng từ năm 1960 đến 1976. Cuộc tranh chấp quyền hành giữa các nhà lãnh đạo Cộng Sản ở miền Bắc mang hai sắc thái:
a. tranh chấp giữa phe thân Sô- Viết và phe thân Mao
b. tranh chấp quyền lực giữa các lãnh đạo Cộng Sản gốc miền Trung (Hồ Chí Minh) và miền Bắc(Trương Chinh)
Năm 1957 có tin đồn có đảo chánh ở miền Bắc khi Hồ Chí Minh thăm viếng Liên Sô về. Nhưng không có người nào trong phe thân Mao dám đứng ra cầm đầu nên không có biến cố chánh trị nào xảy ra. Hồ Chí Mình rơi vào hoàn cảnh khó xử. Ông không tán đồng chủ nghĩa xét lại và hạ bệ Stalin của Khrushchev nhưng ông vẫn phải trung thành với Liên Sô. Ông không theo Bước Tiến Nhảy Vot (1958) và Cách Mạng Văn Hóa của Mao Zedong (1966- 1976) nhưng ông phải tự bỏ chức tổng bí thơ đảng mà ông nắm giữ sau khi hạ bệ Trường Chỉnh năm 1956 cho Lê Duẩn.
Lê Duẩn là Xứ Ủy Nam Bộ, xuất thân là một công nhân đường sắt nên rất thích hợp trong việc lãnh đạo đảng Lao Động.
Lenin và Stalin định nghĩa đảng Cộng Sản là đảng của giai cấp công nhân trong khi Trường Chinh Đặng Xuân Khu xuất thân từ một gia đình khoa bảng và quan lại phong kiến nổi tiếng ở Hành Thiện , Nam Định.
Năm 1956 không có tổng tuyển cử ở Việt Nam. Những cán bộ Cộng Sản nằm vùng ở phía nam vĩ tuyến 17 bắt đầu cuộc chiến tranh phá hoại bằng cách ám sát, bắt cóc những viên chức xã thôn và các giáo viên của chánh quyền Sài Gòn. Hồ Chí Mình và Lê Duẩn dùng cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam để: che lấp những thất bại kinh tế của Cộng Sản ở miền Bắc; thống nhất khuynh hướng Maoist với khuynh hướng So-Viet. Với chủ trương giải phóng miền Nam bằng võ lực Hồ Chí Minh và Lê Duẩn bắt đầu rơi vào bẫy của Mao Zedong.
Mao là người ghét cay ghét đắng Khrushchev và mạnh dạn tố cáo chủ nghia xét lại và đường lối sống chung hòa bình với Tây Phương của Khrushchev. Mao ghét Khrushchev vì ông này ra lịnh rút các chuyên viên kỹ thuật Nga về nước và không giúp cho Mao sản xuất bom nguyên tử.
Mao ghét Hoa Kỳ vì cản trở ông ấy thống nhất Taiwan bằng võ lực.
Hồ Chí Minh và Lê Duẩn có mẫu số chánh trị chung với Mao về ý muốn giải phóng miền Nam, vùng đất được Hoa Kỳ yểm trợ tích cực. Việc Mao ra lịnh pháo kích hai đảo Kinmen (Kim Mon) và Matsu (Mã Tổ) và việc khởi động chiến tranh giải phóng miền Nam là sự chống đối của Mao và Hồ đối với với sự sống chung hòa bình với Phương Tây của Khrushchev. Lãnh tụ Liên Sô không thích thú với cuộc chiến tranh nhân dân ở miền Nam Việt Nam vì đó là chiến tranh theo chủ nghia Mao đi ngược lại đường lối sống chung hòa bình với các nước phương Tây. Tướng Nguyễn Chí Thanh, một vị tướng thân Trung Hoa, điều khiển Trung Ương Cuc Miền Nam.
Thâm ý của Beijing là dùng Cộng Sản Việt Nam để giết người Việt Nam ở phia nam vĩ tuyền 17 và sau năm 1965 đánh nhau với Hoa Kỳ. Họ muốn dùng Cộng Sản Việt Nam giết người Việt Nam không Cộng Sản và người Hoa Kỳ để họ yên ổn sản xuất bom nguyên tử để trở thành một cường quốc quân sự đe dọa an ninh và hòa bình Đông Á. Việt Nam thống nhất sớm muộn gì cũng rơi vào quĩ đạo của Beijing. Cộng Sản Việt Nam giết hại đồng bào ruột thịt của mình, đổ máu vì phải đương đầu với một cường quốc quân sự và kinh tế, hủy hoại tài nguyên quốc gia và nhân lực đất nước để trở thành một quốc gia chư hầu của Liên Sô rồi Trung Hoa Cộng Sản lại còn phải mang nợ và ơn nghĩa Liên Sô và Trung Hoa Cộng Sản! Công tác quan trọng của Hồ Chí Minh, Trường Chính, Lê Duẩn là đánh đuổi hai đế quốc bạch chủng Pháp, Hoa Kỳ cho Trung Hoa tái lập ảnh hưởng ở Việt Nam và mở đường bành trướng sang các quốc gia Đông Nam Á khác.
Mộng bành trướng lãnh thổ của Mao Zedong (Mao Trạch Dong), Deng Xiaoping (Đặng Tiểu Bình), Jiang Zemin (Giang Trạch Dân), Hu Jintao (Hồ Cẩm Đào), Xi Jinping (Tập Cận Bình) đều như nhau vẫn biết rằng Deng Xiaoping là nạn nhân của Mao trong Cách Mạng Văn Hóa và Xí Jinping tỏ ra bất kính đối với Jiang Zemin và Hư Jintao. Dưới thời Mao Zedong Trung Hoa xâm lăng Tây Tạng (1950), gây chiến tranh biên giới với Ấn Độ(1962) và Liên Sô(1969). Dưới thời Deng Xiaoping chiến tranh Việt- Trung bùng nổ năm 1979 ngoài biên giới và năm 1988 ngoài quần đảo Trường Sa.
Từ năm 1975 đến 1986 Lê Duẩn ngả hẳn theo Liên Sô nhưng phe thân Trung Hoa Cộng Sản ở Việt Nam vẫn đông hơn. Trương Chính vẫn là nhân vật số 2 trong Bộ Chánh Trị sau Lê Duẩn mà thôi. Sự sụp đổ của chế độ Cộng Sản ở Đông Âu và Liên Sô làm cho Việt Nam lạnh chân. Sự phục lụy Beijing trở nên trầm trọng hơn từ năm 1990 về sau. Dưới mắt các lãnh tụ Công Sản Trung Hoa, Việt Nam và Bắc Hàn là hai quốc gia từng triều cống Trung Hoa trong quá khứ. Cộng Sản Trung Hoa viện trợ cho Việt Minh trong chiến tranh kháng Pháp về võ khí , lương thực, thuốc men, cố vấn chánh trị và quân sự. Họ đưa quân tham chiến trong chiến tranh Triều Tiên (1950- 1953). Cộng Sản Trung Hoa có vài trò chủ động trong hội nghị Panmunjom (Bàn Môn Điếm) về vấn để Triều Tiên và hội nghị Geneve về vấn đề Đông Dương. Sự qua phân Việt Nam năm 1954 do sáng kiến của Zhou Enlai mà ra. Cuộc chiến tranh Việt Nam lần thứ hai cũng do sự kích động của Beijing mà ra. Lê Duẩn hướng về Moscow vì Beijing không có võ khí tối tân để đương đầu với các oanh tạc cơ của Hoa Kỳ trên chiến trường miền Nam lẫn miền Bắc. Lê Duẩn muốn chứng tỏ ông là người Cộng Sản giáo điều như Hồ Chí Minh tức là xem Liên Sô là thành trì xã hội chủ nghĩa. Cũng có thể ông lo sợ chủ nghĩa bá quyền mà Mao Zedong và Deng Xiaoping trân quí nên sau khi hiệp ước hữu nghị Viet- So được ký kết năm 1978, Lê Duẩn mạnh dạn nói rằng: biển Đông không phải là cái hồ của Trung Quốc.”
Thời hậu Lê Duẩn là thời kỳ Việt Nam lệ thuộc Cộng Sản Trung Hoa nặng nề. Bang giao giữa Cộng Sản Trung Quốc và Cộng Sản Việt Nam phải dựa trên Bốn Tốt và Mười Sáu Chữ Vàng. Cố nhiên Cộng Sản Trung Hoa nhúng tay vào việc bố trí nhân sự trong đảng Cộng Sản Việt Nam và chánh quyền Cộng Sản từ trung ương cho đến địa phương. Một vài người Hoa không biết nói tiếng Việt hay người Hoa sinh ở Việt Nam điều khiển cán bộ trong bóng tối. Trên lục địa Trung Hoa tổng bí thơ đảng Cộng Sản Trung Hoa là chủ tịch nước để việc giao thiệp với nước ngoài được dễ dàng hơn. Ở Việt Nam họ muốn phân tán quyền hành của tổng bí thơ đảng và dùng sự phân chia chức vụ lãnh đạo đảng Cộng Sản, chủ tịch nước và thủ tướng cho ba người để họ dòm ngó và tranh giành quyền lực và quyền lợi lẫn nhau để trở nên ngoan ngoãn và trung kiên với Beijing (Bắc Kinh). Dĩ nhiên khi chọn nguời và bố trí nguời Beijing phải chọn người qua các tiêu chuẩn tối thiểu dưới đây:
- có trí tuệ kém và tư cách kém
- tài năng kém ngoại trừ khả năng thi hành những cuộc chém giết bạo
- có đức vâng lời tuyệt đối để ngoan ngoãn thi hành theo lịnh của Beijing
- tham lam và độc ác với người đồng chủng của họ.
Hãy nhìn chánh sách diệt chủng và đồng hóa của người Trung Hòa ở Tây Tạng và Tân Cương trong thời đại ngày nay thì rõ. Một mặt họ dùng võ khí để giết hại người Tây Tạng và Tân Cương. Mặt khác họ đưa dân đến định cư, lấy vợ người Tây Tạng hay Tân Cương để hai vùng đất mênh mông nầy có tỷ lệ người Hán cao hơn người bản xứ trong một thời gian ngắn ngủi. Mặt khác họ xóa tan tôn giáo, văn hóa, tập tục của người bản xứ và bắt người bản xứ phải học Hán tự và nói tiếng quan thoại như người Trung Hoa. Chủ nghĩa Mao do một người Khmer gốc Hoa là Pol Pot thực thi ở Cambodia trong 03 năm cầm quyền đã giết sach 30% dân số Cambodia (1975- 1978). Việt Nam là một quốc gia đông dân so với Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông và Mãn Châu. Việt Nam có quá khứ đề kháng Trung Hoa. Chiến tranh Việt- Hoa năm 1979 và 1988 là cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia Cộng Sản. Trung Hoa Cộng Sản trừng phạt Cộng Sản Việt Nam vì ngả theo Liên Sô. Do đó từ năm 1990 về sau Beijing có chánh sách tàn độc đối với Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Qua những nhà lãnh đạo Cộng Sản tay sai và bù nhin Việt Nam, Trung Quốc chiếm 10,000 km2 lãnh thổ dọc theo biên giới Việt- Hoa; gần 50% Vịnh Bắc Bộ và các đảo đá vôi trong vịnh; thuê đất trồng rừng ở miền bắc Bắc Bộ trong 50 năm; thuê bờ biển bắc Trung Bộ để lập nhà máy và nuôi cá; khai thác quặng bauxite ở Tân Rai, Lâm Đồng; thành lập phố Tàu ở Bình Dương(Đông Đô Đại Phố) và các nơi khác trong nước như Vũng Áng, Hà Tĩnh, Đà Nẵng v.v. Người Trung Hoa tự do đi lại trên toàn lãnh thổ Việt Nam. Họ cấm người bản xứ(Việt Nam) đi vào những nghĩa trang, khu kỹ nghệ, vùng cư trú của họ trong các thành phố lớn của Việt Nam. Họ xem đó là những nhượng địa của họ. Họ đưa người ồ ạt sang Việt Nam, cưới vợ Việt Nam để sinh con mang dòng máu Hoa với quốc tịch Việt Nam. Việc Hán hoá người Việt Nam không khó khăn lắm vì Việt Nam chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa lâu đời, thích ăn cơm Tàu, đọc truyện Tàu, am tường lịch sử Tàu hơn lịch sử quốc gia mình. Nhiều phụ nữ Việt Nam lấy chồng Taiwan, Hong Kong, Hoa lục hay Đại Hàn. Lấy chồng ngoại quốc được xem như là sự cải thiện đời sống. Phật Giáo ở Việt Nam do các sư tăng Trung Hoa truyền giảng. Kinh Phật được viết bằng chữ Hán. Nhiều nhân vật lịch sử Trung Hoa được thờ trong chùa hay được suy tôn thành Phật như Quan Công (Guangong) được gọi làPhật Già Lam chẳng hạn. Những đình, chùa tân lập ngày nay đều đầy ắp chữ Hán khiến du khách ngoại quốc ngỡ rằng họ đang ở một vùng nào đó trên lãnh thổ Trung Hoa!
Mặc dù Beijing tạo ra những lãnh đạo Cộng Sản bù nhìn ở Việt Nam họ bao vây Việt Nam một cách chặt chẽ.
1. Ở phía bắc họ lấn chiếm biên giới, thuê đất trồng rừng trong 50 năm. Họ chiếm gần 50% diện tích biển đảo trong Vịnh Bắc Bộ. Các dân tộc thiểu số ở miền Bắc đều xuất phát từ Trung Hoa. Tổng bí thơ đảng Cộng Sản Việt Nam Nông Đức Mạnh là người lãnh đạo tối cao của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là người Tày tức người Choang. Chính ông tự nhận như thế để được sự sủng ái của Hu Jintao (Hồ Cẩm Đào). Người Choang được hưởng qui chế tự trị ở Guangxi (Quàng Tây).
2. Ở phía tây Trung Hoa Cộng Sản có mặt ở Tân Rai, Nhân Cơ; kiểm soát và khai quang đường mòn Hồ Chí Minh; viện trợ cho Lào và Cambodia để biến hai nước nầy thành quốc gia thù địch với CHXHCNVN.
3. Sự thành lập Đông Đô Đại Phố ở Phú Chánh, Bình Dương, nhằm mục dich kiểm soát Chiến Khu C và Chiến Khu D. Các nghĩa địa mới do Trung Hoa Cộng Sản xây trên lãnh thổ Việt Nam có thể là những hầm chứa võ khí, tài liệu mật hay là địa điểm gặp gỡ để bàn những hoạt động bí mật.
4. Đầu độc và tiêu diệt dân tộc Việt Nam qua các lãnh tụ Cộng Sản như Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Khiêu, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Lê Đức Anh, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Trường Tấn Sang, Hoàng Trung Hải, Lê Hồng Anh, Trần Đại Quang, Hồ Xuân Sơn, Nguyên Sinh Hùng, Nguyễn Chí Vịnh v.v. bằng chiến tranh, Viện Khổng Tử, tư tưởng Mao, tiêu diệt trí thức và những thành phần có tư tưởng và nhiệt huyết đối với quê hương. Hoàng Trung Hải, một người gốc Hoa ở Thái Bình, là phó thủ tướng nắm giữ các bộ Kinh Tế, Công Thương, Nông Nghiệp, Tài Nguyên, đã trao cho Trung Hoa Cộng Sản độc quyền khai thác quặng vàng, bạc, manganese, chì, kẽm ở Cao Bằng, Bắc Kạn, Hà Giang nay được đề bạt làm bí thơ thành ủy Hà Nội để chuẩn bị nắm chức tổng bí thơ đảng Cộng Sản Việt Nam như trường hợp Nguyễn Phú Trọng. Trong một quốc gia an bình suốt 41 năm qua các tướng lãnh được vinh thăng đều là tướng Công An. Lê Hồng Anh là đại tướng Công An là uỷ viên Bộ Chánh Tri được Xi Jinping tiếp xúc trước tiên vào năm 2012 trước khi ông trở thành Chú Tịch Cộng Hoà Nhân Dân Trung Quốc. Trần Đại Quang, đại tướng trông coi bộ Công An, trở thành Chủ Tịch Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghia Việt Nam. Có ba tướng Công An trở thành Uỷ Viên Bộ Chánh Trị vào năm 2015. Công lao của họ là đàn áp những người dám nói Tây Sa, Hoàng Sa thuộc Việt Nam, những cựu quân nhân tưởng niệm các quân nhân tử trận trong chiến tranh Việt- Hoa năm 1979. Thủ tướng Phan Văn Khải, một cán bộ do Liên Sô đào tạo, không triệt để ủng hộ các hiệp uớc Việt- Hoa 1999 và 2000 nên bi mệnh danh là người tham nhũng nhất nước. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là người mị dân, giả vờ chống Beijing, nên bị Nguyễn Phú Trong hạ bệ. Để ngăn chặn Nguyễn Tấn Dũng ra tranh chức tổng bí thơ đảng thay thế ông, các tay em của Nguyễn Phú Trọng nói rằng người miền Nam không biết lý luận. Được hậu thuẫn của Beijing Nguyễn Phú Trọng thắng trong cuộc tranh chấp quyền hành với Nguyễn Tấn Dũng. Nguyễn Phú Trọng xem đó là sự thắng lợi của Cộng Sản miền Bắc đối với Cộng Sản miền Nam. Việc đưa Đinh La Thăng vào làm bí thư thành uỷ TP Hồ Chị Minh (Sài Gòn) là thông điệp ngầm của các Cộng Sản miền Bắc về sự hậu thuẫn của Beijing đối với họ. Beijing đào sâu sự chia rẽ Bắc- Trung- Nam trong hàng ngũ các đảng viên Công Sản. Chánh quyền Công Sản Việt Nam làm vừa lòng Beijing bằng cách ru ngủ dân chúng say đắm trong rượu chè, đĩ điếm, cờ bạc và nghiện ngập ma túy. Tội nặng nhất ở Việt Nam hiện nay là tội yêu nước tức chống Trung Hoa. Việc chặt cây xanh ở Hà Nội hay đập phá khu thương mại cổ xưa ở Sai Gòn là Grand Magasin de Charner đều xuất phát từ lịnh ngầm của Beijing nhằm hủy hoại môi trường cây xanh trong thành phố sẵn có từ thời Pháp và xoá sạch dấu vết văn hoá và kiến trúc Tây Phương ở Việt Nam. Cộng Sản Việt Nam mừng chiến thắng đế quốc Pháp với Điện Biên Phủ(1954) và đế quốc Mỹ với Chiến Dịch Hồ Chí Minh (1975) nhưng không dám để cập đến vị anh hùng dân tộc nào đánh đuổi quân xâm lăng Trung Hoa hay tưởng niệm các chiến sĩ bị quân Trung Hoa Cộng Sản giết năm 1979 hay 1988 ngoài biên giới và ngoài Biển Đông. Chữ quốc ngữ liên hệ đến văn hóa Tây Phuơng dần dà sẽ được thay thế bằng Hán tự như thời kỳ tiền Pháp thuộc trong tiến trình đồng hóa toàn dân tộc. Chánh sách đồng hoá được tiến hành song song với chánh sách diệt chủng bằng:
- thức ăn, thức uống có tỷ lệ độc chất nhằm làm cho cơ thể người dùng bị suy nhược và sống trong tình trạng dở sống dở chết.
- cắt đứt các nguồn sống. Ngư dân đánh cá ngoài biển bị tầu Trung Hoa Cộng Sản đụng chìm hay bị mất tàu, mất cá đánh bắt được. Vào tháng 04 năm 2016 cá, tôm, sò, ốc chết dọc duyên hải Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên. Người ta cho rằng cá chết vì nhiễm độc chất. Cá biển chết hàng loạt. Vài nơi ở Nam Bộ cá sông cũng chết hàng loạt khiến người ta lo sợ không dám ăn cá vì sợ bị nhiễm độc! Hậu quả tâm lý nầy không kém phần tai hại làm cho hoạt động ngư nghiệp gần như bị tê liệt trong khi người Việt Nam ăn nhiều cá hơn thịt và món ăn căn bản của người Việt Nam là nước mắm làm từ cá!
- Việt Nam không còn là một quốc gia sản xuất lúa gạo để tự cung đừng nói chi đến xuất cảng. Nông nghiệp cần phải có nước ngọt. Châu thổ sông Hồng có sông Hồng, nguồn cung cấp nước ngọt. Châu thổ sông Cửu Long có sông Cửu Long. Cả hai dòng sông quan trọng nầy đều bắt nguồn từ Yunnan (Vân Nam) và Tây Tạng. Trung Hoa Cộng Sản xây nhiều đập trên hai dòng sông trên khiến cho miền hạ lưu của sông Hồng và sông Cửu Long thiếu nước ngọt. Trên đồng bằng sông Cửu Long nước mặn lấn sâu vào nội địa hàng trăm cây số. Đất nứt nẻ vì hạn hán và thiếu nước. Nước mặn làm cho đất cằn cỗi. Lúa vàng khô. Các nhà máy ở Trung Hoa xả hoá chất độc hại vào sông Hồng. Sông Cửu Long dài nên ho thiết lập nhiều đập thuỷ điện trên lãnh thổ họ giúp cho Thái Lan, Miến Điện, Lào và Cambodia xây đắp thuỷ điện để góp phần vào việc bóp nghẹt kinh tế nông nghiệp Việt Nam. Trong 20 năm qua dân nông thôn ra thành thị tìm công ăn việc làm vừa có nhiều tiền vừa đỡ nhọc nhằn hơn làm việc đồng áng. Nhiều nơi người ta bán đất chờ các công ty ngoại quốc như Trung Hoa Cộng Sản, Singapore, Taiwan (Đài Loan), Hong Kong, Đại Hàn, Nhật Bản để lập các nhà máy kỹ nghệ. Nông nghiệp bị hy sinh phần nào giữa lúc đất đai bạc màu, thiếu nước, nước bị nhiễm độc và mặn dần(sông Đồng Nai, sông Sài Gòn và sông Cửu Long) trong khi Việt Nam chưa phải là một nước kỹ nghệ. Với đường lối độc hiểm của Trung Hoa Cộng Sản nạn đói có thể xảy ra ở Việt Nam ngay tại vựa lúa Nam Bộ trong một tương lai không xa. Ở Việt Nam, Beijing không cần một Pol Pot ra tay giết hại 30% dân số Cambodia trong 03 năm cầm quyền như đã thấy. Họ cần dựng lên một tập đoàn lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam để thi hành việc tiêu diệt cả một dân tộc 92 triệu người trong một khoảnh khắc thời gian. Điều đáng lưu ý là đa số dân chúng, các nhà trí thức, thanh niên, sinh viên học sinh, các nhà lãnh đạo tôn giáo đều im lặng như âm thầm chấp nhận tương lai hẩm hiu của đất nước và dân tộc.
****
Nhiều người cho rằng Trung Hoa Cộng Sản xâm lăng Việt Nam. Có người cho rằng, theo hội nghị Chengdu (Thành Đô) năm 1990, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Phạm Văn Đồng đồng ý biến Việt Nam thành một tỉnh, quận hay vùng tự trị của Trung Hoa.
Trung Hoa Cộng Sản xâm lăng Việt Nam?
Chúng tôi nghĩ rằng Trung Hoa Cộng Sản không cần đổ máu để xâm lăng Việt Nam. Tại sao phải xâm lăng trong khi chánh quyền Cộng Sản Việt Nam do họ tạo ra đã ngoan ngoãn thi hành các chỉ thị của họ? Nếu dùng võ lực để xâm lăng họ sẽ gặp phản ứng quốc tế và sự đề kháng của người Việt Nam. Nếu có thắng họ cũng bị đổ máu không it. Năm 1979 họ đổ nhiều máu nhưng không đạt thắng lợi rõ ràng. Trong 20 năm qua họ đã đưa bao nhiêu người sang làm việc, cư trú lâu dài ở Việt Nam? Họ đã thuê đất, thuê bờ biển dài hạn, độc quyền khai thác quặng mỏ, lập phố Tàu khắp ba miền đất nước, xây nghĩa trang liệt sĩ Cộng Sản Trung Hoa trên lãnh thổ Việt Nam, lập thành phố với tên đường bằng chữ Hán; lập nghĩa địa và cấm không cho người Việt vào v.v. Vậy còn xâm lăng làm gì? Đó là cảnh nước đã mất mà không ai hay! Giống như vua An Dương Vương kết nghĩa thông gia với kẻ thù cũ là Chao To (Triệu Đà), chứa rể(con của kẻ thù) trong nhà để mất cái nỏ thần đến nỗi giặc đã đến nhà mà không hay biết. Lối thoát cuối cùng là nhảy xuống biển tự tử.
Vua An Dương Vương làm mất nước vì thiếu cảnh giác, ngây thơ khi nghĩ rằng kết nghĩa thông gia với kẻ thù thì có hòa bình, bang giao thân thiện giống như các lãnh tụ đảng Cộng Sản Việt Nam tin rằng cùng đảng, cùng chủ nghĩa Cộng Sản với Trung Hoa thì được hòa bình, được sống trong thế giới đại đồng, tứ hải giai huynh đệ. Lý luận quá nhiều để trở nên ngây thơ trên lãnh vực chánh trị. Luật sinh tồn tự nhiên bất luận thời gian và không gian nào cũng dựa trên nguyên lý:
Mạnh được; yếu thua.
Khôn sống; dại chết.
Người ngu và người tham lam, dễ tin chắc chắn bị người khôn gạt gẫm. Người yếu lúc nào cũng bị người mạnh hiếp đáp. Đó là qui luật tất yếu không sao tránh khỏi được. Có phải người yếu nào cũng bị người mạnh tiêu diệt không?- Không, nếu họ khôn ngoan, biết đoàn kết, cầu tiến và khôn khéo trong việc bang giao với các quốc gia khác. Nhật Bản, Na Uy, Thụy Điển, Đan Mạch, Hòa Lan, Thụy Sĩ, Do Thái, Singapore…đều là những nước nhỏ hay ít dân vẫn hiện hữu vững mạnh bên cạnh các quốc gia to lớn và hùng mạnh.
Vua An Dương Vương hối hận vì gây ra cảnh mất nước bằng sự tự sát của ông. Dân tộc Việt gánh chịu cảnh Bắc thuộc 11 thế kỳ liền!!
Ông Hồ Chí Minh, Trường Chính, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Manh, Nguyễn Phú Trọng…tự nguyện làm nghĩa vụ quốc tế bằng xương máu, mồ hôi và nước mắt của Việt tộc và tài nguyên xứ sở để bảo vệ hòa bình và hiện đang đặt nước vào quĩ đạo Cộng Sản Liên Sô và Trung Hoa Cộng Sản. Họ được đề cao, ngưỡng mộ, tôn thờ và không hề có mặc cảm tội ác và tội lỗi trước hồn thiêng sông núi, vong linh các anh hùng dân tộc và 11 triệu sinh linh gục ngã qua hai cuộc chinh chiến sau đệ nhi thế chiến. Hồ Chí Minh được goi là Cha Già Dân Tộc, Washington của Việt Nam. Lê Duẩn được gọi là đèn manchon 500 bougies! Trường Chính là đại lý thuyết gia! Nguyễn Văn Linh được khen đã đọc và hiểu Les Misérables của Victor Hugo và có tính thần Đổi Mới. Nguyễn Phú Trọng là giáo sư đại hoc về chủ nghĩa Marx- Lenin học ở Liên Sô! Nhưng không biết vì sao dân chúng gọi ông là Trọng lú? Lê Khả Phiêu có vườn rau được tưới bằng nước lọc; dinh thự có trống đồng Lạc Việt. Đỗ Mười tự hào là đao thủ phủ trong chế độ Cộng Sản. Nông Đức Mạnh là ‘vua’ Việt Nam gốc người Tày có cung điện nguy nga; ghế nạm vàng.
Lenin dùng chủ nghĩa Marxism Lenin hoá để chinh phục các quốc gia thuộc địa nghèo đói dưới sự cai trị của các đế quốc Anh, Pháp, Mỹ, Hòa Lan…bằng xương máu của người bản xứ dưới sự lãnh đạo của những cán bộ đỏ Đệ Tam Quốc Tế đào tạo như Hồ Chí Minh, Trần Phú, Nguyễn Khánh Toàn, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, Dương Bạch Mai, Trần Văn Giàu…ở Việt Nam chẳng hạn.
Mao Zedong và những người kế nghiệp ông như Deng Xiaoping, Jiang Zemin, Hu Jintao, Xi Jinping dùng chủ nghĩa Marx- Lenin Hán hóa thành chủ nghĩa Mao (Maoism) để chiếm Việt Nam và Hán hoá dân tộc Việt Nam mà không cần phải dùng võ khí và đổ máu vô ich. Và họ đã đạt kết quả mỹ mãn từ năm 1990 đến nay.
Đến năm 2020 nghĩa là còn 04 năm nữa Việt Nam có trở thành một tỉnh, quận hay vùng tự trị của Trung Hoa Cộng Sản không?
Ở Đông Á ,Việt Nam và Bắc Hàn là hai quốc gia lệ thuộc Trung Hoa Cộng Sản. Trong chiến tranh Triều Tiên(1950- 1953) và chiến tranh Việt Nam lần thứ nhất, Trung Hoa Cộng Sản đóng vài trò chủ động tại hội nghị Panmunjom (1953) và Geneva (1954). Về phương điện địa lý Bắc Hàn có biên giới chung với Trung Hoa và Liên Sô. Kim Il Sung (1912- 1994) gia nhập đảng Cộng Sản Trung Hoa, là sĩ quan do Liên Sô ủng hộ lên nắm chánh quyền năm 1948. Nhưng ông tỏ ra có sáng kiến và độc lập khi không dùng cờ đỏ Búa Liềm làm đảng kỳ Cộng Sản mà dùng cờ đỏ Búa, Liềm và Cây Bút trong khi Hồ Chí Minh, Trần Phú và các lãnh tụ Cộng Sản Việt Nam chủ trương tiêu diệt TRÍ, PHÚ, ĐỊA, HÀO. Bắc Hàn thiếu ăn nhưng họ có đội ngũ khoa học gia và kỹ thuật gia có khả năng đóng tàu chiến, tàu ngầm, sản xuất bom nguyên tử, hỏa tiễn…Bắc Hàn rộng 120,500 km2 với gần 25 triệu dân so với 330,000 km2 và 92 triệu dân Việt Nam. Nhưng Việt Nam chưa sản xuất được con vít đạt tiêu chuẩn quốc tế! Gạt bỏ chuyện thương ghét Kim Jong Un vì mái tóc chọc giận người nhìn hay vì tính hung ác của ông ta, chúng ta thấy vị lãnh đạo trẻ và béo phi nầy có cá tính và sĩ diện hơn các lãnh đạo Công Sản Việt Nam. Kim Jong Un không xem Bắc Hàn là chư hầu của Trung Hoa Cộng Sản nên không đến Beijing để được Xi Jinping chúc phúc mặc dù về phương diện kinh tế Bắc Hàn còn tuỳ thuộc lục địa Trung Hoa rất nhiều. Kim Jong Un ra lịnh giết người chồng của cô của ông và cố vấn của ông khi mới nhậm chức vào cuối năm 2011 vì ông nầy thân Beijing và dành cho Beijing nhiều đặc ân kinh tế. Trong đại hội đảng Lao Động Triều Tiên lần thứ 7 triệu tập ngày 06-05-2016 đảng Cộng Sản Trung Hoa không được mời tham dự đại hội. Những điều nói trên không thể tìm thấy nơi bất cứ vị lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam nào từ Hồ Chí Minh đến Nguyễn Phú Trọng. Nó cũng nói lên rằng Kim Jong Un không nhận quyền hành do Beijing ban bố như các nhà lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam. Bắc Hàn tự cô lập. Việt Nam bang giao với tất các các nước trên thế giới. Bắc Hàn không khiếp sợ Trung Hoa Cộng Sản như Việt Nam. Tại sao Cộng Sản Việt Nam khiếp sợ?- Vì họ ý thức được khả năng thực của họ và quyền hành, sự giàu có của họ từ đâu mà có. Dưới chế độ quân chủ phong kiến, Việt Nam triều cống Trung Hoạ ba năm một lần. Nhưng không vị vua Việt Nam nào sang Trung Hoa chầu hoàng đế Trung Hoa cả. Như vậy ông vua phong kiến có hùng tâm hơn Bác Hồ và những người kế vị ông.
Chúng ta đang sống vào thế kỷ XXI. Trung Hoa Cộng Sản sẽ không biến Việt Nam thành một thuộc địa. Làm như vậy họ mang tiếng là một đế quốc. Sự thâm hiểm của họ là dành cho Việt Nam một chế độ tệ hại hơn chế độ thuộc địa. Nếu họ biến Việt Nam thành thuộc địa hay thành tỉnh, quận của Trung Hoa thì họ có trách nhiệm nuôi 92 triệu dân. Họ phải xây trường học, bịnh viện, cầu cống, đường sá, bến cảng, phi trường, nghĩa dia…như các đế quốc Bạch Chủng đã làm ở các thuộc địa của họ . Trên lục địa Trung Hoa có từ 500 triệu đến 800 triệu dân nghèo khổ và thiếu ăn. Beijing chỉ nghĩ đến khai thác, bóc lột chớ đâu nghĩ đến việc tự tạo cho mình thêm gánh nặng xã hội dành cho người phi Hán tộc.
Trên thực tế họ hiện diện khắp ba miền đất nước Việt Nam. Đâu đâu họ cũng có cơ sở và người của họ. Những người được họ bố trí có thể là người Việt trung kiên với họ, người Việt gốc Hoa hay người Hoa từ lục địa phái sang. Họ hưởng mọi lợi lộc từ Việt Nam. Đối với Trung Hoa Cộng Sản duy trì Việt Nam là một quốc gia trên thế giới có lợi cho họ nhiều hơn:
1. Nếu Việt Nam là một quốc gia độc lập, một thành viên của LHQ, Việt Nam có một phiếu tại diễn đàn LHQ. Phiếu ấy là phiếu của Cộng Hoà Nhân Dân Trung Quốc.
2. Chánh phủ ở Việt Nam là chánh phủ đặt dưới sự điều khiển và mệnh lệnh của họ . Việt Nam là thị trường tiêu thụ hàng hoá do Trung Hoa lục địa sản xuất cũng như các loại hàng bị các nước khác hoàn trả vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Việt Nam là nơi họ khai thác tài nguyên khoáng sản, là bao lơn kiểm soát Biển Đông và là bàn đạp kiểm soát các nước Đông Nam Á lục địa và quần đảo bao quanh bởi Tây Thái Bình Dương và Đông Ân Độ Dương.
3. Là một quốc gia, Việt Nam được hưởng sự trợ giúp của cộng đồng quốc tế. Tất cả sự trợ giúp ấy rơi vào tay Trung Hoa Cộng Sản. Việt Nam là một thành viên TPP (Trans Pacific Partnership: Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương). Giả sử hàng hoá Việt Nam được hưởng quan thuế biểu nhẹ thì Trung Hoa Cộng Sản đưa hàng hoá của họ sang Việt Nam và dán nhãn Việt Nam để bán cho các nước thành viên của TPP. Nếu hàng có phẩm chất tồi thì Việt Nam gánh chịu trách nhiệm vì đó là hàng Made in Việt Nam.
4. Tồi tệ nhất là Trung Hoa Cộng Sản biến Việt Nam thành một quốc gia gián điệp lấy đủ các loại tin tức tình báo, chánh trị , kinh tế, quân sự, khoa học kỹ thuật của các quốc gia thù nghich hay cạnh tranh với Trung Hoa Cộng Sản như Hoa Kỳ, Nhật Bản, Ấn Độ, Nga về cho họ. Họ dùng người Việt Nam hay có quốc tịch Việt Nam đứng ‘môn bài’ tổ chức buôn người, buôn ma túy, trồng cần sa v.v. Lợi lộc đó họ nắm giữ. Trách nhiệm truớc luật pháp nếu bị phát hiện thì người Việt Nam gánh chịu. Vài nhà chánh trị Hoa Kỳ nghĩ đến việc bán võ khí sát thương để Cộng Sản Việt Nam có đầy đủ võ khí tối tân để đánh nhau với Trung Hoa Cộng Sản ngày càng hung hãn ngoài Biển Đông. Không biết các nhà chánh trị nói trên dựa vào yếu tố nào để có thái độ lạc quan như thế. Chánh quyền địa phương lẫn trung ương Cộng Sản Việt Nam không dám nêu đích danh tàu Trung Hoa Cộng Sản bắn phá, đâm chìm tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam mà chỉ nói là tàu lạ. Hà Nội không dám kiện Trung Hoa Cộng Sản ra Toà Án Trọng Tài Quốc Tế như Phi Luật Tân đã làm. Họ mua võ khí của Ấn Độ, Do Thái và tàu chiến, tàu lặn, phi cơ, hỏa tiễn của Nga sao không dùng chúng để bảo vệ biển và ngư dân mà phải đợi đến việc mua võ khi sát thương của Hoa Kỳ? Có thể võ khí sát thương sẽ được dùng để đàn áp những người biểu tình chống Trung Hoa Cộng Sản trong nước hay được đưa sang lục địa Trung Hoa để làm mẫu sản xuất hầu đe dọa các nước trong vùng để bảo vệ Lưỡi Bò Chín Đoạn hữu hiệu hơn chăng?
Đó là bức tranh lịch sử Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam trong 62 năm ở miền Bắc và 41 năm ở miền Nam. Dưới ánh sáng chỉ đạo của ông Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam, Việt Nam ngày nay không thể so sánh với bất cứ quốc gia nào trên thế giới. Bắc Hàn và Cuba là hai nước Cộng Sản it dân, nghèo đói nhưng Bắc Hàn có nhiều khoa học gia và kỹ thuật gia có khả năng. Trong Thế Vận Hội London năm 2012 Bắc Hàn được 04 huy chương vàng và 02 huy chuơng đồng (cử tạ và Judo). Cuba đào tạo nhiều bác sĩ có khả năng chuyên môn cao. Tổng thống Hugo Chavez của Venezuela bị bịnh ung thư đã đến Cuba để chữa trong khi Võ Văn Kiệt, vợ hai của Lê Duẩn bịnh phải sang Singapore chữa. Nguyễn Bá Thanh phải sang Hoa Kỳ và Phùng Quang Thanh phải sang Pháp chữa bịnh! Trong Thế Vận Hội London năm 2012 Cuba có 05 huy chương vàng; 03 bạc; 07 đồng về các bộ môn vật lộn, bắn súng, Judo, quyền Anh, võ Taekwondo, cử tạ. Việt Nam không hơn Cambodia và Lào về trật tự và sạch sẽ đường phố. Sau 30 năm chiến tranh Việt Nam có thêm nhiều chữ mới. Xã hội có thêm nhiều bất công mới, giai cấp giàu có và thống trị mới. Ba triệu người Việt Nam vĩnh viễn ly hương. Viễn ảnh tương lai đất nước và Việt tộc đen tối như được mô tả sơ lược ở phần trên. Đó là công lao to lớn của Bác Hồ và tính ưu việt đảng Cộng Sản hay sao?
TRUỚC ÂM MƯU THÂM ĐỘC CỦA TRUNG HOA
PHẠM ĐÌNH LÂN, F.A.B.I.
Trung Hoa là một đế quốc cổ xưa. Khí Trung Hoa hưng vượng thì các quốc gia láng giềng của Trung Hòa không được yên ổn. Ở Đông Á có hai quốc gia độc lập nhưng thần phục Trung Hoa: Triều Tiên và Việt Nam.
Trung Hoa mất ảnh hưởng trên bán đảo Triều Tiên trước Nhật sau khi bị nước này đánh bại năm 1894. Từ năm 1895 đến 1945 Trung Hòa hoàn toàn mất ảnh hưởng trên bán đảo Triều Tiên.
Trung Hoa mất ảnh hưởng ở Việt Nam từ năm 1884 đến 1945.
Sự dung chứa quan nhiếp chánh Tôn Thất Thuyết và các nhà cách mạng Việt Nam như Phan Bội Châu, Phạm Hồng Thái, Nguyên Hải Thần, Hồ Học Lãm, Lê Hồng Phong, Lê Hồng Sơn, Hồ Tùng Mậu, Truơng Bội Công, Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tuờng Tam (Nhất Linh) có vẻ như là lòng nghĩa hiệp và tinh thần tương trợ của Trung Hoa. Thực tế họ nghĩ đến việc tái lập ảnh hưởng ở Việt Nam để tiếp tục xem đó là một quốc gia chư hầu như đã thấy trong quá khứ.
Cơ hội tái lập ảnh hưởng chánh trị ở Việt Nam đã đến sau khi Nhật đầu hàng. Theo tinh thần hội nghị Potsdam Trung Hoa Quốc Dân Đảng giải giới quân Nhật ở phía bắc vĩ tuyến 16.
Quân Anh giải giới quân Nhật ở phía nam vĩ tuyến 16. Quân Trung Hoa vào Bắc Bộ duới sự chỉ huy của tuớng Lư Hán.
Vị tuớng này chiếm Phủ Toàn Quyền như thể ông là Toàn Quyền nguời Trung Hoa thay thế Toàn Quyền nguời Pháp. Đạo quân Trung Hoa Quốc Dân Đảng nầy không giúp cho các nhà cách mạng Nguyễn Hải Thần của Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội và Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tuờng Tam của Việt Nam Quốc Dân Đảng nắm quyền ở Hà Nội vì Việt Minh đã cướp chánh quyền từ ngày 19-08-1945 nghĩa 05 ngày sau khi Nhật tuyên bố đầu hàng.
Người lãnh đạo Mặt Trận Việt Minh là Hồ Chí Minh, một cán bộ của Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản đào luyện vào năm 1924 và 1934. Năm 1920 Hồ Chí Minh dùng bí danh Nguyễn Ái Quấc (Nguyen, Le Patriote), bút hiệu tập thể của nhóm Ngũ Long (Phan Châu Trinh, Phan Văn Trường, Nguyễn Thế Truyền, Nguyễn An Ninh, Nguyễn Tất Thành) ở Paris sau đệ nhất thế chiến, để gia nhập vào đảng Cộng Sản Pháp. Ông hoạt động trên lãnh thổ Trung Hoa dưới tên Lý Thụy (1925). Ông thành lập Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội năm 1925 rồi đảng Cộng Sản Việt Nam (03-02-1930) đổi thành đảng Cộng Sản Đồng Dương trên lãnh thổ Trung Hoa. Ông bị chánh quyền Anh bắt giữ ở Hong Kong năm 1931. Năm 1938, theo lịnh của Stalin, ông vượt biên giới Trung- Sô để đến chiến khu Yenan (Diên An). Từ năm 1938 đến 1942 người ta biết ông qua các bi danh: Hồ Quang, Ông Già Trần, Ông Già Thu và Hồ Chí Minh.
Vì hoạt động trên lãnh thổ Trung Hoa và vì chánh phủ Trung Hoa Quốc Dân Đảng chống Cộng dữ dội ông phải che giấu lý lịch Công Sản của mình bằng cách vay mượn danh xưng Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội do đại tá Hồ Học Lãm lập ra ở Nam Kinh năm 1936 và bí danh Hồ Chí Minh của Hồ Học Lãm. Ông này là một đại tá có uy tín trong quân đội Trung Hoa Quốc Dân Đảng, gốc người Nghệ An. Vợ ông là người Trung Hoa. Hồ Quang mang bí danh Hồ Chí Minh và hoạt động tình báo cho chánh phủ Chongqing (Trùng Khánh) do tướng Chang Fa-kwei (Trương Phát Khuê) tuyển dụng. Đó cũng là lúc ông hoạt động tình báo cho OSS của Hoa Kỳ dưới bí danh Lucius.
Dân chúng Bắc Bộ chán ghét sự hiện điện và cách cư xử của quân Trung Hoa Quốc Dân Đảng. Do đó họ cũng không có nhiều cảm tình đối với các ông Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tường Tam… được quân đội Trung Hoa Quốc Dân Đảng hậu thuẫn. Cả ba vị này đều tham gia chánh phủ Liên Hiệp do Hồ Chí Minh đứng đầu và chạy sang Trung Hoa khi quân Trung Hoa Quốc Dân Đảng rút về nước sau khi Sainteny và Hồ Chí Minh ký hiệp ước sơ bộ 06-03- 1946. Pháp gây sức ép buộc quân Trung Hoa Quốc Dân Đảng rút khỏi Bắc Bộ như là sự thi hành hiệp ước Pháp- Hoa được ký kết ở Chongqing ngày 28-02-1946. Hồ Chí Minh bi chỉ trích khi ký hiệp ước sơ bộ 06-03 vì cho phép 15.000 quân Pháp vào Hà Nội. Nhưng đó là một thắng lợi to lớn của ông vì:
- giữa Pháp và Trung Hoa, Pháp kém nguy hiểm hơn Trung Hoa. Pháp cách xa Việt Nam trên 10.000 km. Họ là những người da trắng ở xa, mỏi mệt sau đệ nhị thế chiến trong khi Trung Hoa là những người láng giềng to lớn, nghèo đói, cùng màu da, sẵn sàng bám trụ lâu dài.
- quân Trung Hoa Quốc Dân Đảng rút khỏi Bắc Bộ. Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội, Việt Nam Quốc Dân Đảng mất hậu thuẫn. Các ông Nguyên Hải Thần, Nguyễn Tường Tam, Vũ Hồng Khanh, Nghiêm Kế Tổ cùng rời Bắc Bộ. Đương nhiên Hồ Chí Minh loại các đối thủ chánh trị của ông chịu ảnh hưởng sâu đậm của Trung Hoa Quốc Dân Đảng.
- chiến tranh giữa Việt Nam và Pháp sẽ không tránh khỏi. Việt Nam khao khát độc lập. Pháp muốn tái chiếm thuộc địa để bảo tồn sự vĩ đại của nước Pháp. Trên sân khấu chánh trị chỉ còn mỗi một Hồ Chí Minh lãnh đạo kháng chiến chống Pháp mà thôi.
Ngày 02-09-1945 Nhật ký hiệp ước đầu hàng trên chiến hạm USS Missouri cũng là ngày Hồ Chí Minh đọc bảng Tuyên Ngôn Độc Lập và cho ra đời Việt Nam Dân Chú Cộng Hoà, một nước Cộng Sản đầu tiên ở Đông Nam Á sau đệ nhị thế chiến. Hồ Chí Minh sốt sắng chống Pháp để biến Việt Nam thành một nước Cộng Sản để khối Cộng Sản dưới sự lãnh đạo của Stalin có thêm một quốc gia nông nghiệp và thuộc địa trở thành quốc gia Công Sản ở Đông Á. Điều đáng ngạc nhiên là Stalin không nhìn nhận chánh phủ Hồ Chí Mình và Việt Nam Dân Chú Cộng Hoà. Stalin cũng lãnh đạm trước cuộc kháng chiến chống Pháp do Hồ Chí Minh lãnh đạo từ năm 1946 đến 1950. Vì sao?
1. Stalin không quan tâm đến Việt Nam vì đó là một nước nông nghiệp Á Châu xa xôi nơi vài trò của giai cấp công nhân không đáng kể.
2. Về phương diện văn hoá và lịch sử Việt Nam chịu ảnh hưởng sâu đậm của Trung Hoa. Stalin xem Mao Zedong (Mao Trạch Dong) là người bướng bỉnh đã Hán hóa và nông nghiệp hóa chủ nghĩa Marx- Lenin.
Stalin chủ trọng nhiều đến các quốc gia Đông Âu hơn là Việt Nam.
3. Năm 1934 Pháp ủng hộ Liên Sô gia nhập vào Hội Quốc Liên. Pháp nhìn nhận chế độ Cộng Sản Sô- Viết từ năm 1924. Năm 1935 hiệp ước hổ tương Pháp- Liên Sô được ký kết. Stalin theo chánh sách ngoại giao thân thiện với Pháp của các Nga hoàng từ năm 1892 đến 1917 để chống lại Đức. Stalin thân thiện với Pháp cũng nhằm mục đích ấy. Năm 1936 Mặt Trận Bình Dân nắm chánh quyền ở Pháp. Stalin uỷ nhiệm đảng Cộng Sản Pháp giám sát Đông Dương Cộng Sản Đảng. Năm 1944 hiệp ước liên minh hổ tương Pháp- Liên Sô được ký kết giữa George Bidault và Molotov ngày 10-12- 1944 và có hiệu lực trong 20 năm. Năm 1950 Stalin bất đắc dĩ nhìn nhận chánh phủ kháng chiến của Hồ Chí Mình sau Mao Zedong vì sợ mất ảnh hưởng đối với Hồ Chí Minh, người do Liên Sô đào tạo, có tên Nga và dĩ nhiên phục vụ cho quyền lợi của Liên Sô.
Cuộc chiến tranh chống Pháp bùng nổ vào cuối năm 1946. Lúc ấy ở Trung Hoa có cuộc nội chiến Quốc- Cộng lần thứ hai. Lần này Mao Zedong có nhiều ưu thế hơn Chiang Kaishek (Tưởng Giới Thạch). Đến năm 1949 Chiang Kaishek mất lục địa. Trung Hoa trở thành Công Hòa Nhân Dân Trung Quốc. Vừa nằm chánh quyền chưa được 03 tháng Mao công nhận chánh phủ Hồ Chí Minh, viện trợ võ khi, lương thực và gởi cố vấn chánh trị và quân sự sang vùng rừng núi Việt Bắc. Trên thực tế Cộng Sản Trung Hoa điều khiển cuộc chiến tranh chống Pháp. Hầu hết các đảng viên Công Sản Việt Nam ở Bắc Bộ và bắc Trung Bộ và dân tộc thiểu số như người Tày(Choang), Thổ, Nùng ở miền thượng du Bắc Bộ đều thân Trung Hoa. Đứng đầu nhóm này có Trường Chinh Đặng Xuân Khu, Hoàng Văn Thụ (bị xử bắn năm 1944), Chu Văn Tấn. Trường Chinh Đặng Xuân Khu được bầu làm tổng bí thơ đảng Lao Động năm 1951 vì từ tháng 11 năm 1945 Hồ Chí Minh giả vờ giải tán đảng Cộng Sản Đông Dương. Trường Chinh khuynh đảo Hồ Chí Mình nhờ hậu thuẫn của các cố vấn quân sự và chánh trị của Cộng Sản Trung Hoa. Cộng Sản Trung Hoa dùng tướng quân sự Nguyễn Sơn và tướng chánh trị Nguyễn Chí Thanh để điều khiển bộ đội nhằm giảm thiểu vai trò của Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp. Nhờ sự trợ giúp tích cực của Cộng Sản Trung Hoa, Việt Minh chiến thắng Pháp trong Chiến Dịch Biên Giới năm 1950 và chiến thắng Điện Biên Phủ năm 1954. Các chánh ủy trong bộ đội hay các cơ quan hành chánh kháng chiến đều do đảng viên Cộng Sản thân Trung Hoa hay do Cộng Sản Trung Hoa kết nạp nắm giữ. Nguyễn Sơn không thay thế Võ Nguyên Giáp được nhưng ông ta xem thường khá năng quân sự của tướng Giáp. Hồ Chí Minh dùng Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp để phát triển thế lực cá nhân ở Bắc Bộ trong để nhị thế chiến. Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp đều là người miền Trung. Hồ Chí Minh sinh ở Nghệ An; Phạm Văn Đồng sinh ở Quảng Ngãi và Võ Nguyên Giáp sinh ở Quảng Bình. Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp biết nhiều về Bắc Bộ vì có học ở đó thời tiền chiến. Hồ Chí Minh mới biết Hà Nội vào mùa thu năm 1945 sau khi Việt Minh cướp chánh quyền ở Hà Nội.
Nếu chiến thắng Điện Biên Phủ là chiến thắng của Việt Minh tại sao Phạm Văn Đồng lu mờ tại hội nghi Geneve trong khi Zhou Enlai (Châu Ân Lai) có vai trò chủ động? Nếu là chiến thắng của Việt Minh thì tại sao Hồ Chí Minh phải nghe lời Zhou Enlai chấp nhận qua phân xứ sở? Sau trận Điện Biên Phủ, Beijing (Bác Kinh) lo sợ sự can thiệp quân sự của Hoa Kỳ trên bán đảo Đông Dương. Họ muốn tránh một cuộc đụng độ võ trang với Hoa Kỳ nên gây áp lực buộc Hồ Chí Minh chấp nhận sự chia đôi nước Việt Nam thay vì hò reo chiến thắng. Miền Bắc trở thành hàng rào bảo vệ biên giới của Trung Hoa lục địa ở phía nam.
Ở miền Bắc không còn sự hiện diện của người Pháp nhưng phần đất này trở thành vùng tranh giành ảnh hưởng của hai quốc gia Cộng Sản to lớn: Liên Sô và Trung Hoa Cộng Sản. Những hình ảnh thường thấy ở miền Bắc là ảnh của Hồ Chủ Tich, chủ tịch Mao Trạch Đông, tổng bí thơ Malenkov, Karl Marx, Lenin, Stalin. Ảnh hưởng của Trung Hoa Cộng Sản có vẻ lấn át ảnh hưởng của Liên Sô. Chánh sách cải cách ruộng đất, tố khổ, mắng nhiếc và giết địa chủ, cách ăn mặc, âm nhạc nghệ thuật, trăm hoa đua nở đều mô phỏng theo Trung Hoa Cộng Sản. Dân miền Bắc vẫn xa lạ với người Nga. Hình hài của họ không khác người Pháp mà họ có công đánh đuổi. Dân miền Bắc gần gũi với văn hóa Trung Hoa hơn là văn hoá Tây Phuơng. Nhưng Bác Hồ là người do Liên Sô đào tạo. Bác không tán đồng đường lối sống chung hòa bình với Tây Phuơng (Tư Bản) của Khrushchev, một người Ukraine làm tổng bí thơ đảng Cộng Sản Liên Sô. Mao Zedong cực lực chống chủ nghĩa xét lại của Khrushchev . Nhưng Hồ Chí Minh vẫn xem Liên Sô là thành trì xã hội chủ nghĩa ít ra trên lãnh vực khoa học.
Sự tranh chấp quyền hành ở miền Bắc giữa phe Maoist và Sô- Viết gay gắt vào năm 1956 nghĩa là giữa ông Hồ Chí Minh (thân Sô- Viết) và Trường Chinh Đặng Xuân Khu (phe Maoist). Phe thân Sô- Viết đóng vai trò ông Thiện và qui tội ác cho chánh sách cải cách ruộng đất đậm màu theo chủ nghĩa Mao cho ông Ác Trường Chinh. Ông này mất chức tổng bí thơ đảng Lao Động. Từ năm 1956 đến 1960 Hồ Chí Minh vừa là chủ tịch đảng, tổng bí thơ đảng và chủ tịch Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà. Nhưng ông vẫn nể sợ Mao Zedong nên Trương Chính vẫn là nhân vật số 3 trong Bộ Chánh Trị của đảng Lao Động. Năm 1960 Lê Duẩn được bầu làm bí thơ thứ nhất của đảng. Danh chức tổng bí thơ vắng bóng từ năm 1960 đến 1976. Cuộc tranh chấp quyền hành giữa các nhà lãnh đạo Cộng Sản ở miền Bắc mang hai sắc thái:
a. tranh chấp giữa phe thân Sô- Viết và phe thân Mao
b. tranh chấp quyền lực giữa các lãnh đạo Cộng Sản gốc miền Trung (Hồ Chí Minh) và miền Bắc(Trương Chinh)
Năm 1957 có tin đồn có đảo chánh ở miền Bắc khi Hồ Chí Minh thăm viếng Liên Sô về. Nhưng không có người nào trong phe thân Mao dám đứng ra cầm đầu nên không có biến cố chánh trị nào xảy ra. Hồ Chí Mình rơi vào hoàn cảnh khó xử. Ông không tán đồng chủ nghĩa xét lại và hạ bệ Stalin của Khrushchev nhưng ông vẫn phải trung thành với Liên Sô. Ông không theo Bước Tiến Nhảy Vot (1958) và Cách Mạng Văn Hóa của Mao Zedong (1966- 1976) nhưng ông phải tự bỏ chức tổng bí thơ đảng mà ông nắm giữ sau khi hạ bệ Trường Chỉnh năm 1956 cho Lê Duẩn.
Lê Duẩn là Xứ Ủy Nam Bộ, xuất thân là một công nhân đường sắt nên rất thích hợp trong việc lãnh đạo đảng Lao Động.
Lenin và Stalin định nghĩa đảng Cộng Sản là đảng của giai cấp công nhân trong khi Trường Chinh Đặng Xuân Khu xuất thân từ một gia đình khoa bảng và quan lại phong kiến nổi tiếng ở Hành Thiện , Nam Định.
Năm 1956 không có tổng tuyển cử ở Việt Nam. Những cán bộ Cộng Sản nằm vùng ở phía nam vĩ tuyến 17 bắt đầu cuộc chiến tranh phá hoại bằng cách ám sát, bắt cóc những viên chức xã thôn và các giáo viên của chánh quyền Sài Gòn. Hồ Chí Mình và Lê Duẩn dùng cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam để: che lấp những thất bại kinh tế của Cộng Sản ở miền Bắc; thống nhất khuynh hướng Maoist với khuynh hướng So-Viet. Với chủ trương giải phóng miền Nam bằng võ lực Hồ Chí Minh và Lê Duẩn bắt đầu rơi vào bẫy của Mao Zedong.
Mao là người ghét cay ghét đắng Khrushchev và mạnh dạn tố cáo chủ nghia xét lại và đường lối sống chung hòa bình với Tây Phương của Khrushchev. Mao ghét Khrushchev vì ông này ra lịnh rút các chuyên viên kỹ thuật Nga về nước và không giúp cho Mao sản xuất bom nguyên tử.
Mao ghét Hoa Kỳ vì cản trở ông ấy thống nhất Taiwan bằng võ lực.
Hồ Chí Minh và Lê Duẩn có mẫu số chánh trị chung với Mao về ý muốn giải phóng miền Nam, vùng đất được Hoa Kỳ yểm trợ tích cực. Việc Mao ra lịnh pháo kích hai đảo Kinmen (Kim Mon) và Matsu (Mã Tổ) và việc khởi động chiến tranh giải phóng miền Nam là sự chống đối của Mao và Hồ đối với với sự sống chung hòa bình với Phương Tây của Khrushchev. Lãnh tụ Liên Sô không thích thú với cuộc chiến tranh nhân dân ở miền Nam Việt Nam vì đó là chiến tranh theo chủ nghia Mao đi ngược lại đường lối sống chung hòa bình với các nước phương Tây. Tướng Nguyễn Chí Thanh, một vị tướng thân Trung Hoa, điều khiển Trung Ương Cuc Miền Nam.
Thâm ý của Beijing là dùng Cộng Sản Việt Nam để giết người Việt Nam ở phia nam vĩ tuyền 17 và sau năm 1965 đánh nhau với Hoa Kỳ. Họ muốn dùng Cộng Sản Việt Nam giết người Việt Nam không Cộng Sản và người Hoa Kỳ để họ yên ổn sản xuất bom nguyên tử để trở thành một cường quốc quân sự đe dọa an ninh và hòa bình Đông Á. Việt Nam thống nhất sớm muộn gì cũng rơi vào quĩ đạo của Beijing. Cộng Sản Việt Nam giết hại đồng bào ruột thịt của mình, đổ máu vì phải đương đầu với một cường quốc quân sự và kinh tế, hủy hoại tài nguyên quốc gia và nhân lực đất nước để trở thành một quốc gia chư hầu của Liên Sô rồi Trung Hoa Cộng Sản lại còn phải mang nợ và ơn nghĩa Liên Sô và Trung Hoa Cộng Sản! Công tác quan trọng của Hồ Chí Minh, Trường Chính, Lê Duẩn là đánh đuổi hai đế quốc bạch chủng Pháp, Hoa Kỳ cho Trung Hoa tái lập ảnh hưởng ở Việt Nam và mở đường bành trướng sang các quốc gia Đông Nam Á khác.
Mộng bành trướng lãnh thổ của Mao Zedong (Mao Trạch Dong), Deng Xiaoping (Đặng Tiểu Bình), Jiang Zemin (Giang Trạch Dân), Hu Jintao (Hồ Cẩm Đào), Xi Jinping (Tập Cận Bình) đều như nhau vẫn biết rằng Deng Xiaoping là nạn nhân của Mao trong Cách Mạng Văn Hóa và Xí Jinping tỏ ra bất kính đối với Jiang Zemin và Hư Jintao. Dưới thời Mao Zedong Trung Hoa xâm lăng Tây Tạng (1950), gây chiến tranh biên giới với Ấn Độ(1962) và Liên Sô(1969). Dưới thời Deng Xiaoping chiến tranh Việt- Trung bùng nổ năm 1979 ngoài biên giới và năm 1988 ngoài quần đảo Trường Sa.
Từ năm 1975 đến 1986 Lê Duẩn ngả hẳn theo Liên Sô nhưng phe thân Trung Hoa Cộng Sản ở Việt Nam vẫn đông hơn. Trương Chính vẫn là nhân vật số 2 trong Bộ Chánh Trị sau Lê Duẩn mà thôi. Sự sụp đổ của chế độ Cộng Sản ở Đông Âu và Liên Sô làm cho Việt Nam lạnh chân. Sự phục lụy Beijing trở nên trầm trọng hơn từ năm 1990 về sau. Dưới mắt các lãnh tụ Công Sản Trung Hoa, Việt Nam và Bắc Hàn là hai quốc gia từng triều cống Trung Hoa trong quá khứ. Cộng Sản Trung Hoa viện trợ cho Việt Minh trong chiến tranh kháng Pháp về võ khí , lương thực, thuốc men, cố vấn chánh trị và quân sự. Họ đưa quân tham chiến trong chiến tranh Triều Tiên (1950- 1953). Cộng Sản Trung Hoa có vài trò chủ động trong hội nghị Panmunjom (Bàn Môn Điếm) về vấn để Triều Tiên và hội nghị Geneve về vấn đề Đông Dương. Sự qua phân Việt Nam năm 1954 do sáng kiến của Zhou Enlai mà ra. Cuộc chiến tranh Việt Nam lần thứ hai cũng do sự kích động của Beijing mà ra. Lê Duẩn hướng về Moscow vì Beijing không có võ khí tối tân để đương đầu với các oanh tạc cơ của Hoa Kỳ trên chiến trường miền Nam lẫn miền Bắc. Lê Duẩn muốn chứng tỏ ông là người Cộng Sản giáo điều như Hồ Chí Minh tức là xem Liên Sô là thành trì xã hội chủ nghĩa. Cũng có thể ông lo sợ chủ nghĩa bá quyền mà Mao Zedong và Deng Xiaoping trân quí nên sau khi hiệp ước hữu nghị Viet- So được ký kết năm 1978, Lê Duẩn mạnh dạn nói rằng: biển Đông không phải là cái hồ của Trung Quốc.”
Thời hậu Lê Duẩn là thời kỳ Việt Nam lệ thuộc Cộng Sản Trung Hoa nặng nề. Bang giao giữa Cộng Sản Trung Quốc và Cộng Sản Việt Nam phải dựa trên Bốn Tốt và Mười Sáu Chữ Vàng. Cố nhiên Cộng Sản Trung Hoa nhúng tay vào việc bố trí nhân sự trong đảng Cộng Sản Việt Nam và chánh quyền Cộng Sản từ trung ương cho đến địa phương. Một vài người Hoa không biết nói tiếng Việt hay người Hoa sinh ở Việt Nam điều khiển cán bộ trong bóng tối. Trên lục địa Trung Hoa tổng bí thơ đảng Cộng Sản Trung Hoa là chủ tịch nước để việc giao thiệp với nước ngoài được dễ dàng hơn. Ở Việt Nam họ muốn phân tán quyền hành của tổng bí thơ đảng và dùng sự phân chia chức vụ lãnh đạo đảng Cộng Sản, chủ tịch nước và thủ tướng cho ba người để họ dòm ngó và tranh giành quyền lực và quyền lợi lẫn nhau để trở nên ngoan ngoãn và trung kiên với Beijing (Bắc Kinh). Dĩ nhiên khi chọn nguời và bố trí nguời Beijing phải chọn người qua các tiêu chuẩn tối thiểu dưới đây:
- có trí tuệ kém và tư cách kém
- tài năng kém ngoại trừ khả năng thi hành những cuộc chém giết bạo
- có đức vâng lời tuyệt đối để ngoan ngoãn thi hành theo lịnh của Beijing
- tham lam và độc ác với người đồng chủng của họ.
Hãy nhìn chánh sách diệt chủng và đồng hóa của người Trung Hòa ở Tây Tạng và Tân Cương trong thời đại ngày nay thì rõ. Một mặt họ dùng võ khí để giết hại người Tây Tạng và Tân Cương. Mặt khác họ đưa dân đến định cư, lấy vợ người Tây Tạng hay Tân Cương để hai vùng đất mênh mông nầy có tỷ lệ người Hán cao hơn người bản xứ trong một thời gian ngắn ngủi. Mặt khác họ xóa tan tôn giáo, văn hóa, tập tục của người bản xứ và bắt người bản xứ phải học Hán tự và nói tiếng quan thoại như người Trung Hoa. Chủ nghĩa Mao do một người Khmer gốc Hoa là Pol Pot thực thi ở Cambodia trong 03 năm cầm quyền đã giết sach 30% dân số Cambodia (1975- 1978). Việt Nam là một quốc gia đông dân so với Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông và Mãn Châu. Việt Nam có quá khứ đề kháng Trung Hoa. Chiến tranh Việt- Hoa năm 1979 và 1988 là cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia Cộng Sản. Trung Hoa Cộng Sản trừng phạt Cộng Sản Việt Nam vì ngả theo Liên Sô. Do đó từ năm 1990 về sau Beijing có chánh sách tàn độc đối với Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Qua những nhà lãnh đạo Cộng Sản tay sai và bù nhin Việt Nam, Trung Quốc chiếm 10,000 km2 lãnh thổ dọc theo biên giới Việt- Hoa; gần 50% Vịnh Bắc Bộ và các đảo đá vôi trong vịnh; thuê đất trồng rừng ở miền bắc Bắc Bộ trong 50 năm; thuê bờ biển bắc Trung Bộ để lập nhà máy và nuôi cá; khai thác quặng bauxite ở Tân Rai, Lâm Đồng; thành lập phố Tàu ở Bình Dương(Đông Đô Đại Phố) và các nơi khác trong nước như Vũng Áng, Hà Tĩnh, Đà Nẵng v.v. Người Trung Hoa tự do đi lại trên toàn lãnh thổ Việt Nam. Họ cấm người bản xứ(Việt Nam) đi vào những nghĩa trang, khu kỹ nghệ, vùng cư trú của họ trong các thành phố lớn của Việt Nam. Họ xem đó là những nhượng địa của họ. Họ đưa người ồ ạt sang Việt Nam, cưới vợ Việt Nam để sinh con mang dòng máu Hoa với quốc tịch Việt Nam. Việc Hán hoá người Việt Nam không khó khăn lắm vì Việt Nam chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa lâu đời, thích ăn cơm Tàu, đọc truyện Tàu, am tường lịch sử Tàu hơn lịch sử quốc gia mình. Nhiều phụ nữ Việt Nam lấy chồng Taiwan, Hong Kong, Hoa lục hay Đại Hàn. Lấy chồng ngoại quốc được xem như là sự cải thiện đời sống. Phật Giáo ở Việt Nam do các sư tăng Trung Hoa truyền giảng. Kinh Phật được viết bằng chữ Hán. Nhiều nhân vật lịch sử Trung Hoa được thờ trong chùa hay được suy tôn thành Phật như Quan Công (Guangong) được gọi làPhật Già Lam chẳng hạn. Những đình, chùa tân lập ngày nay đều đầy ắp chữ Hán khiến du khách ngoại quốc ngỡ rằng họ đang ở một vùng nào đó trên lãnh thổ Trung Hoa!
Mặc dù Beijing tạo ra những lãnh đạo Cộng Sản bù nhìn ở Việt Nam họ bao vây Việt Nam một cách chặt chẽ.
1. Ở phía bắc họ lấn chiếm biên giới, thuê đất trồng rừng trong 50 năm. Họ chiếm gần 50% diện tích biển đảo trong Vịnh Bắc Bộ. Các dân tộc thiểu số ở miền Bắc đều xuất phát từ Trung Hoa. Tổng bí thơ đảng Cộng Sản Việt Nam Nông Đức Mạnh là người lãnh đạo tối cao của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là người Tày tức người Choang. Chính ông tự nhận như thế để được sự sủng ái của Hu Jintao (Hồ Cẩm Đào). Người Choang được hưởng qui chế tự trị ở Guangxi (Quàng Tây).
2. Ở phía tây Trung Hoa Cộng Sản có mặt ở Tân Rai, Nhân Cơ; kiểm soát và khai quang đường mòn Hồ Chí Minh; viện trợ cho Lào và Cambodia để biến hai nước nầy thành quốc gia thù địch với CHXHCNVN.
3. Sự thành lập Đông Đô Đại Phố ở Phú Chánh, Bình Dương, nhằm mục dich kiểm soát Chiến Khu C và Chiến Khu D. Các nghĩa địa mới do Trung Hoa Cộng Sản xây trên lãnh thổ Việt Nam có thể là những hầm chứa võ khí, tài liệu mật hay là địa điểm gặp gỡ để bàn những hoạt động bí mật.
4. Đầu độc và tiêu diệt dân tộc Việt Nam qua các lãnh tụ Cộng Sản như Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Khiêu, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Lê Đức Anh, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Trường Tấn Sang, Hoàng Trung Hải, Lê Hồng Anh, Trần Đại Quang, Hồ Xuân Sơn, Nguyên Sinh Hùng, Nguyễn Chí Vịnh v.v. bằng chiến tranh, Viện Khổng Tử, tư tưởng Mao, tiêu diệt trí thức và những thành phần có tư tưởng và nhiệt huyết đối với quê hương. Hoàng Trung Hải, một người gốc Hoa ở Thái Bình, là phó thủ tướng nắm giữ các bộ Kinh Tế, Công Thương, Nông Nghiệp, Tài Nguyên, đã trao cho Trung Hoa Cộng Sản độc quyền khai thác quặng vàng, bạc, manganese, chì, kẽm ở Cao Bằng, Bắc Kạn, Hà Giang nay được đề bạt làm bí thơ thành ủy Hà Nội để chuẩn bị nắm chức tổng bí thơ đảng Cộng Sản Việt Nam như trường hợp Nguyễn Phú Trọng. Trong một quốc gia an bình suốt 41 năm qua các tướng lãnh được vinh thăng đều là tướng Công An. Lê Hồng Anh là đại tướng Công An là uỷ viên Bộ Chánh Tri được Xi Jinping tiếp xúc trước tiên vào năm 2012 trước khi ông trở thành Chú Tịch Cộng Hoà Nhân Dân Trung Quốc. Trần Đại Quang, đại tướng trông coi bộ Công An, trở thành Chủ Tịch Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghia Việt Nam. Có ba tướng Công An trở thành Uỷ Viên Bộ Chánh Trị vào năm 2015. Công lao của họ là đàn áp những người dám nói Tây Sa, Hoàng Sa thuộc Việt Nam, những cựu quân nhân tưởng niệm các quân nhân tử trận trong chiến tranh Việt- Hoa năm 1979. Thủ tướng Phan Văn Khải, một cán bộ do Liên Sô đào tạo, không triệt để ủng hộ các hiệp uớc Việt- Hoa 1999 và 2000 nên bi mệnh danh là người tham nhũng nhất nước. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là người mị dân, giả vờ chống Beijing, nên bị Nguyễn Phú Trong hạ bệ. Để ngăn chặn Nguyễn Tấn Dũng ra tranh chức tổng bí thơ đảng thay thế ông, các tay em của Nguyễn Phú Trọng nói rằng người miền Nam không biết lý luận. Được hậu thuẫn của Beijing Nguyễn Phú Trọng thắng trong cuộc tranh chấp quyền hành với Nguyễn Tấn Dũng. Nguyễn Phú Trọng xem đó là sự thắng lợi của Cộng Sản miền Bắc đối với Cộng Sản miền Nam. Việc đưa Đinh La Thăng vào làm bí thư thành uỷ TP Hồ Chị Minh (Sài Gòn) là thông điệp ngầm của các Cộng Sản miền Bắc về sự hậu thuẫn của Beijing đối với họ. Beijing đào sâu sự chia rẽ Bắc- Trung- Nam trong hàng ngũ các đảng viên Công Sản. Chánh quyền Công Sản Việt Nam làm vừa lòng Beijing bằng cách ru ngủ dân chúng say đắm trong rượu chè, đĩ điếm, cờ bạc và nghiện ngập ma túy. Tội nặng nhất ở Việt Nam hiện nay là tội yêu nước tức chống Trung Hoa. Việc chặt cây xanh ở Hà Nội hay đập phá khu thương mại cổ xưa ở Sai Gòn là Grand Magasin de Charner đều xuất phát từ lịnh ngầm của Beijing nhằm hủy hoại môi trường cây xanh trong thành phố sẵn có từ thời Pháp và xoá sạch dấu vết văn hoá và kiến trúc Tây Phương ở Việt Nam. Cộng Sản Việt Nam mừng chiến thắng đế quốc Pháp với Điện Biên Phủ(1954) và đế quốc Mỹ với Chiến Dịch Hồ Chí Minh (1975) nhưng không dám để cập đến vị anh hùng dân tộc nào đánh đuổi quân xâm lăng Trung Hoa hay tưởng niệm các chiến sĩ bị quân Trung Hoa Cộng Sản giết năm 1979 hay 1988 ngoài biên giới và ngoài Biển Đông. Chữ quốc ngữ liên hệ đến văn hóa Tây Phuơng dần dà sẽ được thay thế bằng Hán tự như thời kỳ tiền Pháp thuộc trong tiến trình đồng hóa toàn dân tộc. Chánh sách đồng hoá được tiến hành song song với chánh sách diệt chủng bằng:
- thức ăn, thức uống có tỷ lệ độc chất nhằm làm cho cơ thể người dùng bị suy nhược và sống trong tình trạng dở sống dở chết.
- cắt đứt các nguồn sống. Ngư dân đánh cá ngoài biển bị tầu Trung Hoa Cộng Sản đụng chìm hay bị mất tàu, mất cá đánh bắt được. Vào tháng 04 năm 2016 cá, tôm, sò, ốc chết dọc duyên hải Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên. Người ta cho rằng cá chết vì nhiễm độc chất. Cá biển chết hàng loạt. Vài nơi ở Nam Bộ cá sông cũng chết hàng loạt khiến người ta lo sợ không dám ăn cá vì sợ bị nhiễm độc! Hậu quả tâm lý nầy không kém phần tai hại làm cho hoạt động ngư nghiệp gần như bị tê liệt trong khi người Việt Nam ăn nhiều cá hơn thịt và món ăn căn bản của người Việt Nam là nước mắm làm từ cá!
- Việt Nam không còn là một quốc gia sản xuất lúa gạo để tự cung đừng nói chi đến xuất cảng. Nông nghiệp cần phải có nước ngọt. Châu thổ sông Hồng có sông Hồng, nguồn cung cấp nước ngọt. Châu thổ sông Cửu Long có sông Cửu Long. Cả hai dòng sông quan trọng nầy đều bắt nguồn từ Yunnan (Vân Nam) và Tây Tạng. Trung Hoa Cộng Sản xây nhiều đập trên hai dòng sông trên khiến cho miền hạ lưu của sông Hồng và sông Cửu Long thiếu nước ngọt. Trên đồng bằng sông Cửu Long nước mặn lấn sâu vào nội địa hàng trăm cây số. Đất nứt nẻ vì hạn hán và thiếu nước. Nước mặn làm cho đất cằn cỗi. Lúa vàng khô. Các nhà máy ở Trung Hoa xả hoá chất độc hại vào sông Hồng. Sông Cửu Long dài nên ho thiết lập nhiều đập thuỷ điện trên lãnh thổ họ giúp cho Thái Lan, Miến Điện, Lào và Cambodia xây đắp thuỷ điện để góp phần vào việc bóp nghẹt kinh tế nông nghiệp Việt Nam. Trong 20 năm qua dân nông thôn ra thành thị tìm công ăn việc làm vừa có nhiều tiền vừa đỡ nhọc nhằn hơn làm việc đồng áng. Nhiều nơi người ta bán đất chờ các công ty ngoại quốc như Trung Hoa Cộng Sản, Singapore, Taiwan (Đài Loan), Hong Kong, Đại Hàn, Nhật Bản để lập các nhà máy kỹ nghệ. Nông nghiệp bị hy sinh phần nào giữa lúc đất đai bạc màu, thiếu nước, nước bị nhiễm độc và mặn dần(sông Đồng Nai, sông Sài Gòn và sông Cửu Long) trong khi Việt Nam chưa phải là một nước kỹ nghệ. Với đường lối độc hiểm của Trung Hoa Cộng Sản nạn đói có thể xảy ra ở Việt Nam ngay tại vựa lúa Nam Bộ trong một tương lai không xa. Ở Việt Nam, Beijing không cần một Pol Pot ra tay giết hại 30% dân số Cambodia trong 03 năm cầm quyền như đã thấy. Họ cần dựng lên một tập đoàn lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam để thi hành việc tiêu diệt cả một dân tộc 92 triệu người trong một khoảnh khắc thời gian. Điều đáng lưu ý là đa số dân chúng, các nhà trí thức, thanh niên, sinh viên học sinh, các nhà lãnh đạo tôn giáo đều im lặng như âm thầm chấp nhận tương lai hẩm hiu của đất nước và dân tộc.
****
Nhiều người cho rằng Trung Hoa Cộng Sản xâm lăng Việt Nam. Có người cho rằng, theo hội nghị Chengdu (Thành Đô) năm 1990, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Phạm Văn Đồng đồng ý biến Việt Nam thành một tỉnh, quận hay vùng tự trị của Trung Hoa.
Trung Hoa Cộng Sản xâm lăng Việt Nam?
Chúng tôi nghĩ rằng Trung Hoa Cộng Sản không cần đổ máu để xâm lăng Việt Nam. Tại sao phải xâm lăng trong khi chánh quyền Cộng Sản Việt Nam do họ tạo ra đã ngoan ngoãn thi hành các chỉ thị của họ? Nếu dùng võ lực để xâm lăng họ sẽ gặp phản ứng quốc tế và sự đề kháng của người Việt Nam. Nếu có thắng họ cũng bị đổ máu không it. Năm 1979 họ đổ nhiều máu nhưng không đạt thắng lợi rõ ràng. Trong 20 năm qua họ đã đưa bao nhiêu người sang làm việc, cư trú lâu dài ở Việt Nam? Họ đã thuê đất, thuê bờ biển dài hạn, độc quyền khai thác quặng mỏ, lập phố Tàu khắp ba miền đất nước, xây nghĩa trang liệt sĩ Cộng Sản Trung Hoa trên lãnh thổ Việt Nam, lập thành phố với tên đường bằng chữ Hán; lập nghĩa địa và cấm không cho người Việt vào v.v. Vậy còn xâm lăng làm gì? Đó là cảnh nước đã mất mà không ai hay! Giống như vua An Dương Vương kết nghĩa thông gia với kẻ thù cũ là Chao To (Triệu Đà), chứa rể(con của kẻ thù) trong nhà để mất cái nỏ thần đến nỗi giặc đã đến nhà mà không hay biết. Lối thoát cuối cùng là nhảy xuống biển tự tử.
Vua An Dương Vương làm mất nước vì thiếu cảnh giác, ngây thơ khi nghĩ rằng kết nghĩa thông gia với kẻ thù thì có hòa bình, bang giao thân thiện giống như các lãnh tụ đảng Cộng Sản Việt Nam tin rằng cùng đảng, cùng chủ nghĩa Cộng Sản với Trung Hoa thì được hòa bình, được sống trong thế giới đại đồng, tứ hải giai huynh đệ. Lý luận quá nhiều để trở nên ngây thơ trên lãnh vực chánh trị. Luật sinh tồn tự nhiên bất luận thời gian và không gian nào cũng dựa trên nguyên lý:
Mạnh được; yếu thua.
Khôn sống; dại chết.
Người ngu và người tham lam, dễ tin chắc chắn bị người khôn gạt gẫm. Người yếu lúc nào cũng bị người mạnh hiếp đáp. Đó là qui luật tất yếu không sao tránh khỏi được. Có phải người yếu nào cũng bị người mạnh tiêu diệt không?- Không, nếu họ khôn ngoan, biết đoàn kết, cầu tiến và khôn khéo trong việc bang giao với các quốc gia khác. Nhật Bản, Na Uy, Thụy Điển, Đan Mạch, Hòa Lan, Thụy Sĩ, Do Thái, Singapore…đều là những nước nhỏ hay ít dân vẫn hiện hữu vững mạnh bên cạnh các quốc gia to lớn và hùng mạnh.
Vua An Dương Vương hối hận vì gây ra cảnh mất nước bằng sự tự sát của ông. Dân tộc Việt gánh chịu cảnh Bắc thuộc 11 thế kỳ liền!!
Ông Hồ Chí Minh, Trường Chính, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Manh, Nguyễn Phú Trọng…tự nguyện làm nghĩa vụ quốc tế bằng xương máu, mồ hôi và nước mắt của Việt tộc và tài nguyên xứ sở để bảo vệ hòa bình và hiện đang đặt nước vào quĩ đạo Cộng Sản Liên Sô và Trung Hoa Cộng Sản. Họ được đề cao, ngưỡng mộ, tôn thờ và không hề có mặc cảm tội ác và tội lỗi trước hồn thiêng sông núi, vong linh các anh hùng dân tộc và 11 triệu sinh linh gục ngã qua hai cuộc chinh chiến sau đệ nhi thế chiến. Hồ Chí Minh được goi là Cha Già Dân Tộc, Washington của Việt Nam. Lê Duẩn được gọi là đèn manchon 500 bougies! Trường Chính là đại lý thuyết gia! Nguyễn Văn Linh được khen đã đọc và hiểu Les Misérables của Victor Hugo và có tính thần Đổi Mới. Nguyễn Phú Trọng là giáo sư đại hoc về chủ nghĩa Marx- Lenin học ở Liên Sô! Nhưng không biết vì sao dân chúng gọi ông là Trọng lú? Lê Khả Phiêu có vườn rau được tưới bằng nước lọc; dinh thự có trống đồng Lạc Việt. Đỗ Mười tự hào là đao thủ phủ trong chế độ Cộng Sản. Nông Đức Mạnh là ‘vua’ Việt Nam gốc người Tày có cung điện nguy nga; ghế nạm vàng.
Lenin dùng chủ nghĩa Marxism Lenin hoá để chinh phục các quốc gia thuộc địa nghèo đói dưới sự cai trị của các đế quốc Anh, Pháp, Mỹ, Hòa Lan…bằng xương máu của người bản xứ dưới sự lãnh đạo của những cán bộ đỏ Đệ Tam Quốc Tế đào tạo như Hồ Chí Minh, Trần Phú, Nguyễn Khánh Toàn, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, Dương Bạch Mai, Trần Văn Giàu…ở Việt Nam chẳng hạn.
Mao Zedong và những người kế nghiệp ông như Deng Xiaoping, Jiang Zemin, Hu Jintao, Xi Jinping dùng chủ nghĩa Marx- Lenin Hán hóa thành chủ nghĩa Mao (Maoism) để chiếm Việt Nam và Hán hoá dân tộc Việt Nam mà không cần phải dùng võ khí và đổ máu vô ich. Và họ đã đạt kết quả mỹ mãn từ năm 1990 đến nay.
Đến năm 2020 nghĩa là còn 04 năm nữa Việt Nam có trở thành một tỉnh, quận hay vùng tự trị của Trung Hoa Cộng Sản không?
Ở Đông Á ,Việt Nam và Bắc Hàn là hai quốc gia lệ thuộc Trung Hoa Cộng Sản. Trong chiến tranh Triều Tiên(1950- 1953) và chiến tranh Việt Nam lần thứ nhất, Trung Hoa Cộng Sản đóng vài trò chủ động tại hội nghị Panmunjom (1953) và Geneva (1954). Về phương điện địa lý Bắc Hàn có biên giới chung với Trung Hoa và Liên Sô. Kim Il Sung (1912- 1994) gia nhập đảng Cộng Sản Trung Hoa, là sĩ quan do Liên Sô ủng hộ lên nắm chánh quyền năm 1948. Nhưng ông tỏ ra có sáng kiến và độc lập khi không dùng cờ đỏ Búa Liềm làm đảng kỳ Cộng Sản mà dùng cờ đỏ Búa, Liềm và Cây Bút trong khi Hồ Chí Minh, Trần Phú và các lãnh tụ Cộng Sản Việt Nam chủ trương tiêu diệt TRÍ, PHÚ, ĐỊA, HÀO. Bắc Hàn thiếu ăn nhưng họ có đội ngũ khoa học gia và kỹ thuật gia có khả năng đóng tàu chiến, tàu ngầm, sản xuất bom nguyên tử, hỏa tiễn…Bắc Hàn rộng 120,500 km2 với gần 25 triệu dân so với 330,000 km2 và 92 triệu dân Việt Nam. Nhưng Việt Nam chưa sản xuất được con vít đạt tiêu chuẩn quốc tế! Gạt bỏ chuyện thương ghét Kim Jong Un vì mái tóc chọc giận người nhìn hay vì tính hung ác của ông ta, chúng ta thấy vị lãnh đạo trẻ và béo phi nầy có cá tính và sĩ diện hơn các lãnh đạo Công Sản Việt Nam. Kim Jong Un không xem Bắc Hàn là chư hầu của Trung Hoa Cộng Sản nên không đến Beijing để được Xi Jinping chúc phúc mặc dù về phương diện kinh tế Bắc Hàn còn tuỳ thuộc lục địa Trung Hoa rất nhiều. Kim Jong Un ra lịnh giết người chồng của cô của ông và cố vấn của ông khi mới nhậm chức vào cuối năm 2011 vì ông nầy thân Beijing và dành cho Beijing nhiều đặc ân kinh tế. Trong đại hội đảng Lao Động Triều Tiên lần thứ 7 triệu tập ngày 06-05-2016 đảng Cộng Sản Trung Hoa không được mời tham dự đại hội. Những điều nói trên không thể tìm thấy nơi bất cứ vị lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam nào từ Hồ Chí Minh đến Nguyễn Phú Trọng. Nó cũng nói lên rằng Kim Jong Un không nhận quyền hành do Beijing ban bố như các nhà lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam. Bắc Hàn tự cô lập. Việt Nam bang giao với tất các các nước trên thế giới. Bắc Hàn không khiếp sợ Trung Hoa Cộng Sản như Việt Nam. Tại sao Cộng Sản Việt Nam khiếp sợ?- Vì họ ý thức được khả năng thực của họ và quyền hành, sự giàu có của họ từ đâu mà có. Dưới chế độ quân chủ phong kiến, Việt Nam triều cống Trung Hoạ ba năm một lần. Nhưng không vị vua Việt Nam nào sang Trung Hoa chầu hoàng đế Trung Hoa cả. Như vậy ông vua phong kiến có hùng tâm hơn Bác Hồ và những người kế vị ông.
Chúng ta đang sống vào thế kỷ XXI. Trung Hoa Cộng Sản sẽ không biến Việt Nam thành một thuộc địa. Làm như vậy họ mang tiếng là một đế quốc. Sự thâm hiểm của họ là dành cho Việt Nam một chế độ tệ hại hơn chế độ thuộc địa. Nếu họ biến Việt Nam thành thuộc địa hay thành tỉnh, quận của Trung Hoa thì họ có trách nhiệm nuôi 92 triệu dân. Họ phải xây trường học, bịnh viện, cầu cống, đường sá, bến cảng, phi trường, nghĩa dia…như các đế quốc Bạch Chủng đã làm ở các thuộc địa của họ . Trên lục địa Trung Hoa có từ 500 triệu đến 800 triệu dân nghèo khổ và thiếu ăn. Beijing chỉ nghĩ đến khai thác, bóc lột chớ đâu nghĩ đến việc tự tạo cho mình thêm gánh nặng xã hội dành cho người phi Hán tộc.
Trên thực tế họ hiện diện khắp ba miền đất nước Việt Nam. Đâu đâu họ cũng có cơ sở và người của họ. Những người được họ bố trí có thể là người Việt trung kiên với họ, người Việt gốc Hoa hay người Hoa từ lục địa phái sang. Họ hưởng mọi lợi lộc từ Việt Nam. Đối với Trung Hoa Cộng Sản duy trì Việt Nam là một quốc gia trên thế giới có lợi cho họ nhiều hơn:
1. Nếu Việt Nam là một quốc gia độc lập, một thành viên của LHQ, Việt Nam có một phiếu tại diễn đàn LHQ. Phiếu ấy là phiếu của Cộng Hoà Nhân Dân Trung Quốc.
2. Chánh phủ ở Việt Nam là chánh phủ đặt dưới sự điều khiển và mệnh lệnh của họ . Việt Nam là thị trường tiêu thụ hàng hoá do Trung Hoa lục địa sản xuất cũng như các loại hàng bị các nước khác hoàn trả vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Việt Nam là nơi họ khai thác tài nguyên khoáng sản, là bao lơn kiểm soát Biển Đông và là bàn đạp kiểm soát các nước Đông Nam Á lục địa và quần đảo bao quanh bởi Tây Thái Bình Dương và Đông Ân Độ Dương.
3. Là một quốc gia, Việt Nam được hưởng sự trợ giúp của cộng đồng quốc tế. Tất cả sự trợ giúp ấy rơi vào tay Trung Hoa Cộng Sản. Việt Nam là một thành viên TPP (Trans Pacific Partnership: Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương). Giả sử hàng hoá Việt Nam được hưởng quan thuế biểu nhẹ thì Trung Hoa Cộng Sản đưa hàng hoá của họ sang Việt Nam và dán nhãn Việt Nam để bán cho các nước thành viên của TPP. Nếu hàng có phẩm chất tồi thì Việt Nam gánh chịu trách nhiệm vì đó là hàng Made in Việt Nam.
4. Tồi tệ nhất là Trung Hoa Cộng Sản biến Việt Nam thành một quốc gia gián điệp lấy đủ các loại tin tức tình báo, chánh trị , kinh tế, quân sự, khoa học kỹ thuật của các quốc gia thù nghich hay cạnh tranh với Trung Hoa Cộng Sản như Hoa Kỳ, Nhật Bản, Ấn Độ, Nga về cho họ. Họ dùng người Việt Nam hay có quốc tịch Việt Nam đứng ‘môn bài’ tổ chức buôn người, buôn ma túy, trồng cần sa v.v. Lợi lộc đó họ nắm giữ. Trách nhiệm truớc luật pháp nếu bị phát hiện thì người Việt Nam gánh chịu. Vài nhà chánh trị Hoa Kỳ nghĩ đến việc bán võ khí sát thương để Cộng Sản Việt Nam có đầy đủ võ khí tối tân để đánh nhau với Trung Hoa Cộng Sản ngày càng hung hãn ngoài Biển Đông. Không biết các nhà chánh trị nói trên dựa vào yếu tố nào để có thái độ lạc quan như thế. Chánh quyền địa phương lẫn trung ương Cộng Sản Việt Nam không dám nêu đích danh tàu Trung Hoa Cộng Sản bắn phá, đâm chìm tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam mà chỉ nói là tàu lạ. Hà Nội không dám kiện Trung Hoa Cộng Sản ra Toà Án Trọng Tài Quốc Tế như Phi Luật Tân đã làm. Họ mua võ khí của Ấn Độ, Do Thái và tàu chiến, tàu lặn, phi cơ, hỏa tiễn của Nga sao không dùng chúng để bảo vệ biển và ngư dân mà phải đợi đến việc mua võ khi sát thương của Hoa Kỳ? Có thể võ khí sát thương sẽ được dùng để đàn áp những người biểu tình chống Trung Hoa Cộng Sản trong nước hay được đưa sang lục địa Trung Hoa để làm mẫu sản xuất hầu đe dọa các nước trong vùng để bảo vệ Lưỡi Bò Chín Đoạn hữu hiệu hơn chăng?
Đó là bức tranh lịch sử Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam trong 62 năm ở miền Bắc và 41 năm ở miền Nam. Dưới ánh sáng chỉ đạo của ông Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam, Việt Nam ngày nay không thể so sánh với bất cứ quốc gia nào trên thế giới. Bắc Hàn và Cuba là hai nước Cộng Sản it dân, nghèo đói nhưng Bắc Hàn có nhiều khoa học gia và kỹ thuật gia có khả năng. Trong Thế Vận Hội London năm 2012 Bắc Hàn được 04 huy chương vàng và 02 huy chuơng đồng (cử tạ và Judo). Cuba đào tạo nhiều bác sĩ có khả năng chuyên môn cao. Tổng thống Hugo Chavez của Venezuela bị bịnh ung thư đã đến Cuba để chữa trong khi Võ Văn Kiệt, vợ hai của Lê Duẩn bịnh phải sang Singapore chữa. Nguyễn Bá Thanh phải sang Hoa Kỳ và Phùng Quang Thanh phải sang Pháp chữa bịnh! Trong Thế Vận Hội London năm 2012 Cuba có 05 huy chương vàng; 03 bạc; 07 đồng về các bộ môn vật lộn, bắn súng, Judo, quyền Anh, võ Taekwondo, cử tạ. Việt Nam không hơn Cambodia và Lào về trật tự và sạch sẽ đường phố. Sau 30 năm chiến tranh Việt Nam có thêm nhiều chữ mới. Xã hội có thêm nhiều bất công mới, giai cấp giàu có và thống trị mới. Ba triệu người Việt Nam vĩnh viễn ly hương. Viễn ảnh tương lai đất nước và Việt tộc đen tối như được mô tả sơ lược ở phần trên. Đó là công lao to lớn của Bác Hồ và tính ưu việt đảng Cộng Sản hay sao?
VIETNAM’S SOMBER PERSPECTIVE
FACING
CHINA’S WICKED PLOTS
DAVID LAN PHAM, F.A.B.I.
China was an ancient Empire. When China is prosperous, its neighboring countries are in insecurity. In Far Eastern Asia Korea and Vietnam were two independent countries that were submissive to China.
China lost its political influence in Korea to Japan after being defeated by the latter in 1894. The Korean peninsula became a Japanese protectorate (1910- 1945).
China lost its political influence in Vietnam from 1884 to 1945. Harboring regent Ton That thuyet and the Vietnamese revolutionaries such as Phan Boi Chau, Pham Hong Thai, Nguyen Hai Than, Ho Hoc Lam, Le Hong Phong, Le Hong Son, Ho Tung Mau, Truong Boi Cong, Vu Hong Khanh, Nguyen Tuong Tam (Nhat Linh)…China seemed to show its chivalry and mutual assistance. Its afterthought was to re-establish its influence on Vietnam to turn it into a vassal country as it was in the past.
Japanese capitulation gave China a good opportunity to re-establish its political influence in Vietnam. The Potsdam conference agreed on the temporary division of Vietnam at the 16th parallel. The Chinese troops disarmed the Japanese troops in the Northern half. The British troops took the surrender of Japan in the Southern half. The Guomindang troops entered Northern Vietnam under the command of General Lu Han. The latter occupied the Gouverneur General’s Palace in Hanoi as if he would be Chinese Gouverneur General. The Chinese troops failed to help Nguyen Hai Than, Vu Hong Khanh, Nguyen Tuong Tam seize power that had been grabbed by the Viet Minh on August 19, 1945 i.e five days after Japan’s surrender.
The leader of the Viet Minh (Viet Nam Doc Lap Dong Minh Hoi) was Ho Chi Minh, a Comintern agent trained in Moscow in 1924 and 1934. In 1920, using Nguyen Ai Quac, the collective pen name of the Ngu Long in Paris after WWI (Five- Dragon Group: Phan Chau Trinh, Phan Van Truong, Nguyen The Truyens, Nguyen Tat Thanh, Nguyen An Ninh), as code name, Nguyen Tat Thanh (future Ho Chi Minh) adhered to the French Communist Party. Serving Borodin, a Soviet advisor to Sun Yatsen, in China in 1925 he was known as Ly Thuy, who founded Viet Nam Thanh Nien Cach Mang Dong Chi Hoi (Vietnam Revolutionary Youth Association) in 1925, then Dang Cong San Viet Nam (Viet Nam Communist Party) changed to Dang Cong San Dong Duong (Indochinese Communist Party) (February 3rd, 1930). In 1931 he was jailed in Hong Kong. In 1938, on Stalin’s orders, he crossed the Sino- Soviet border to join the Chinese Communists in the Yenan War Zone. From 1938 to 1942 he bore various code names: Ho Quang, Ong Gia Tran (Old Tran), Ong Gia Thu (Old Thu), and Ho Chi Minh.
As a Comintern agent on Chinese soil Ho Chi Minh must hide his Communist background for the Nanjing government was fanatically anti- Communist. He borrowed Viet Nam Doc Lap Dong Minh Hoi (Viet Minh), a political organization founded by Ho Hoc Lam in Nanjing in 1936, and the alias Ho Chi Minh from Ho Hoc Lam, who, originally from Nghe An, was a prestigious colonel of the Guomindang Army. Ho Hoc Lam’s wife was Chinese. Ong Gia Thu used the alias Ho Chi Minh to serve the Chongqing government as an intelligence agent recruited by general Chang Fa-kwei. He played the same role with OSS under the code name Lucius.
The Northerners disliked the Chinese troops’ presence in Bac Bo and their grotesque behavior as well. As a result, they were antipathic to Nguyen Hai Than, Vu Hong Khanh, Nguyen Tuong Tam…, who were strongly supported by the Guomingang troops. Pressured by Shao Wen three of them became members of the coalition government headed by Ho Chi Minh. They followed the Chinese troops to leave Bac Bo for China after the signing of the March 6th, 1946 preliminary. The French pressured the Chinese to withdraw from Bac Bo in execution of the Franco- Chinese treaty signed in Chonqing on February 28, 1946. Ho Chi Minh was severely criticized for signing the March 6th, 1946 preliminary to allow 15,000 French troop to enter Hanoi. In reality it was the big gain for Ho.
* Ho faced two enemies: France and China. France is less dangerous than China. The former is 10,000 km from Vietnam. The latter is a giant neighboring country. The French are Whites. They were exhausted after WWII while the Chinese are yellow- skinned people. They are poor and ready to stay in Vietnam for ever.
* The withdrawal of the Chinese troops from Bac Bo was disadvantageous to Viet Nam Cach Mang Dong Minh Hoi and Viet Nam Quoc Dan Dang. Nguyen Hai Than, Nguyen Tuong Tam, Vu Hong Khanh, Nghiem Ke To left Bac Bo. Ho Chi Minh succeeded in eliminating his political rivals deeply influenced by the Guomindang.
* The Franco- Vietnamese War should be inevitable. Vietnam yearned for independence. France hoped to re-occupy colonies to show its greatness. On the political stage Ho Chi Minh was the only person, who led the resistance against the French troops.
Japan signed the agreement of capitulation on USSS Missouri on September 2nd, 1945. On that day Ho Chi Minh read the Declaration of Independence and gave birth to Viet Nam Dan Chu Cong Hoa, the first Communist Republic in Southeast Asia after WWII. Ho Chi Minh was active in the anti- French struggle to turn Vietnam into a Communist country in the Communist block led by Stalin. The Soviet Union had a colonial agricultural country in the Far East in its orbit. What a surprise! Stalin didn’t recognize either Ho Chi Minh’s government or Viet Nam Dan Chu Cong Hoa (Democratic Republic of Vietnam). He didn’t pay attention to the anti- French resistance led by Ho from 1946 to 1950. Why?
1. Stalin wasn’t interested in Vietnam because it was a far distant Asian agricultural country in which the working class was negligible.
2. Viet nam was deeply influenced by China culturally and historically. In Stalin’s eyes Mao Zedong was a stubborn manSinicizing and farmerizing Marxism- Leninism. Stalin paid interest in Eastern European countries instead of Vietnam.
3. In 1934 France supported the adhesion of the Soviet Union to the League of Nations. The Paris government established diplomatic ties in 1924. In 1935 the Franco- Soviet treaty of mutual assistance was signed. Stalin maintained the friendly diplomatic policy with France cherished by the Russian czars of the Romanov from 1892 to 1917 aiming at countering Germany. In 1936 the Front Populaire led by Leon Blum was in power in France. Stalin allowed the French Communist Party to supervise the Indochinese Communist Party. In 1944 another Franco- Soviet treaty of mutual assistance was signed by George Bidault and Molotov on December 10, 1944. The treaty was effective in 20 years. Stalin recognized Ho’s government of resistance reluctantly. If not, he should lose grips on Ho Chi Minh, a Comintern agent trained by Moscow. It goes without saying Ho had his Russian name and citizenship and worked for Russian interests.
The Franco- Vietnamese broke out in 1946. The civil war between the Nationalists and Communists resumed in China. This time Mao Zedong prevailed over Chiang Kaishek. Defeated by Mao, Chiang left the mainland for Taiwan. Mao founded the People’s Republic of China. Three months after his victory, Mao Zedong recognized Ho Chi Minh’s government of resistance. The People’s Republic of China helped the Viet Minh with arms, food, medicine, political and military advisors, who were present in the Viet Bac War Zone. Strictly speaking the Chinese advisors directed the anti- French war politically and militarily. All the members of the Indochinese Communist Party in Bac Bo and Trung Bo were pro- Chinese. So were the Communists from the minority peoples in Bac Bo. These peoples were originally from China (Guangdong, Guangxi, Yunnan). Truong Chinh Dang Xuan Khu, Hoang Van Thu, Chu Van Tan were leaders of the early Maoists in Vietnam. Truong Chinh became General Secretary of the Dang Lao Dong (Workers’ Party) in 1951. Dang Lao Dong was the re-birth of the Indochinese Communist Party Ho Chi Minh pretended to dissolve in November, 1945. Truong Chinh tried to eclipse Ho Chi Minh with the Chinese advisors’ support. The Chinese Communists planned to use General Nguyen Son and political General Nguyen Chi Thanh to command the Viet Minh militants to minimize Ho Chi Minh and Vo Nguyen Giap’s leading roles. Thanks to the Chinese intensive aid and advice the Viet Minh defeated the French troops in the Border Campaign in 1950 and the Dien Bien Phu Campaign in 1954. All the political commissars in the army and the local governments during the resistance were pro- Chinese. Some of them were members of the Chinese Communist Party. General Nguyen Son couldn’t replace Vo Nguyen Giap. He despised Giap’s military talents. Ho Chi Minh, Pham Van Dong, and Vo Nguyen Giap were originally from Central Vietnam. Ho Chi Minh was born in Nghe An; Pham Van Dong in Quang Ngai; Vo Nguyen Giap in Quang Binh. Pham Van Dong and Vo Nguyen Giap studied in Hanoi. They knew a lot about Bac Bo while Ho Chi Minh knew Hanoi for the first time after the Viet Minh grabbed power in the Autumn Revolution (August, 1945).
If the victory of Dien Bien Phu was the real Viet Minh’s why was Pham Van Dong’s role at the Geneva Conference dim while that of Zhou Enlai was active? If it was Viet Minh’s victory why did Ho Chi Minh listen to Zhou Enlai to divide his country? After the Dien Bien Phu victory Beijing feared American military intervention in Indochina. In order to avoid the armed conflict with the US Zhou Enlai pressured Ho Chi Minh to accept Vietnam’s partition instead of shouting for joy of victory. North Vietnam (Democratic Republic of Vietnam) became the security fence for Southern China.
There was no presence of the French in North Vietnam which welcomed Soviet and Chinese advisors. A boss left. Two giant bosses came. The pictures of Ho Chi Minh, Mao Zedong, Malenkov, Lenin, Stalin, Karl Marx were seen. Chinese appeared to be more influential than the Russians. North Vietnam was a copy of the People’s Republic of China with the land reform, people’s tribunals, Chinese clothing, Chinese music and dance, ‘One Hundred Flowers’ etc. Landless farmers accused landlords, scolded them before killing them by beating them to death, burying them alive or shooting them. The Russians were strangers for the Northerners. Physically they looked like the French they expelled from their country after eight years of resistance. The Northerners seemed to be more familiar with Chinese culture than with Western culture. However Uncle Ho was an Communist agent trained by the Russians. He didn’t agree on the Khrushchev’s peaceful co- existence with the West and de- Stalinization. Khrushchev, a Ukrainian, was General Secretary of the Soviet Union Communist Party. Mao Zedong opposed Khrushchev's revisionism violently. But Ho Chi Minh considered the Soviet Union the fortress of socialism at least in the field of science and technology.
The power conflict in North Vietnam between the pro- Chinese and pro- Soviets i.e between Truong Chinh and Ho Chi Minh, got serious in 1956. The pro- Soviets portrayed their leader as God of Kindness, and Truong Chinh, leader of the pro- Chinese, as Lucifer on account of the bloody land reform a la Maoiste. Truong Chinh was removed from his position as General Secretary of the Party. From 1956 to 1960 Ho Chi Minh was President of the Lao Dong Party, President of the Democratic Republic of Vietnam and General Secretary of the Party. Ho didn’t dare to offend Mao. Therefore Truong Chinh remained the 3rd Commissioner of the Politburo after Le Duan, who replaced him as First Secretary of the Lao Dong in 1960. The title of General Secretary disappeared from 1960 until 1976 in North Vietnam.
The power conflict between the Communist leaders in North Vietnam bore two aspects:
a. ideological conflict between Maoism and Marxism- Leninism.
b. power conflict between the Communist leaders from Central Vietnam and those leaders from Northern Vietnam.
In 1957 the rumor of a coup d’etat was heard when Ho Chi Minh returned to Ha Noi from a visit to the Soviet Union. None of the Sinophiles dared to lead the coup.
Ho Chi Minh was in a difficult situation. He didn’t like Khrushchev’s revisionism and de- Stalinization. But he stayed loyal to the Soviet Union. He didn’t follow Mao Zedong’s Great Leap Forward (1958) and Cultural Revolution (1966- 1976). Ho held Truong Chinh’s position as General Secretary of the Party after the resignation of the latter. In 1960 this position was held by Le Duan.
Le Duan, former leader of the Regional Committee in Nam Bo, was a worker of the Chemin de Fer (Rail Road). Belonging to the working class he deserved to be the leader of the Lao Dong while Truong Chinh was born into a family of Confucian scholar and mandarin in Hanh Thien, NamDinh.
There was no general election in Vietnam. The Communist winter cadres in the South of the 17th parallel began the aggression and destruction war by assassinating or kidnapping the communal notables and teachers serving the Saigon government. Ho Chi Minh and Le Duan used the war of liberation of South Vietnam to hide the economic failure in North Vietnam and to unify the Maoists and the Russophiles. Exhorting the liberation of South Vietnam, Ho Chi Minh and Le Duan fell into Mao Zedong's trap.
Mao disliked Khrushchev. He denounced Khrushchev’ s revisionism and peaceful co- existence with the West. He hated Khrushchev because the latter ordered the Soviet technical experts to leave the People’s Republic of China. Khrushchev refused to help China make A bombs.
Mao disliked the US for hindering him from uniting Taiwan by force.
Ho Chi Minh and Le Duan wished to liberate South Vietnam strongly supported by the US. Mao wished to liberate Taiwan. Their common enemy was the US. The shelling of Kinmen and Matsu Islands and the start of the liberation war in South Vietnam showed that Mao Zedong and Ho Chi Minh opposed Khrushchev’s revisionism and co-existence with the West. General Nguyen Chi Thanh was in charge of the command of the Central Office for South Viet Nam (COSVN- Trung Uong Cuc Mien Nam).
Mao’ s wicked intention was to use the Vietnamese Communists to kill the South Vietnamese and to fight the American troops. He didn’t want them to win the war but to bleed the US to ensure China’s peace and security so that China should become a nuclear power. Sooner or later a united Vietnam should be in China’s orbit. The Vietnamese Communists killed their countrymen with enthusiasm, underwent bloodshed for coping with an economic and military super power, destroyed their country’s natural and human resources just to turn their country into a vassal country of the Soviet Union and the People’s Republic of China! Their country was in debt. They must be thankful to the Soviet Union and to the People’s Republic of China. The most important mission Ho Chi Minh, Truong Chinh, Le Duan accomplished was to fight, and expel two White Empires, France and the US, from Vietnam so that China should re-establish its influence on Vietnam and pave the way for its expansion to the Southeast Asian countries.
The dream of territorial expansion of Mao Zedong, Deng Xiaoping, Jiang Zemin, Hun Jintao, Xi Jinping is unique knowing that Deng Xiaoping was Mao’ s victim during the Cultural Revolution, and that Xi Jinping disrespect Jiang Zemin and Hu Jintao, his predecessors. Under Mao Zedong’s leadership China invaded Tibet (1950). The Sino- Indian border war broke out in 1969. The Chinese troops attacked the Soviet troops on Damasky Island called Chen Pao by the Chinese (1969). Under Deng Xiaoping’s leadership the Sino- Vietnamese war broke out along the Sino- Vietnamese border in 1979 and on the Spratly Islands in 1988.
From 1976 to 1986 Le Duan leaned towards the Soviet Union but the Maoists in the Vietnam Communist Party were numerous. Truong Chinh ranked 2nd in the Politburo. The Vietnamese Communists had their cold feet after the collapse of the Communist regime in Eastern European countries (1989) and in the Soviet Union (1991). Their submission to Beijing got more serious after 1990. In the eyes of the Chinese Communist leaders, Vietnam and Korea were China’ s two tributary countries in the past. The People’s Republic of China had its important role in the Vietnam War I (1946-1954) and in the Korean War (1950- 1953). Therefore the People’s Republic of China had its active role at the Panmunjom Conference in 1953 and Geneva Conference in 1954. The partition of Vietnam came from Zhou Enlai’s suggestion. The Vietnam War II took inspiration from Mao Zedong’s ideology. Le Duan turned to the Soviet Union in the hope of getting missiles to down US bombardiers in North and South Vietnam. Like Ho Chi Minh, Le Duan showed himself a dogmatic Communist when he considered the Soviet Union to be the fortress of socialism. Maybe he feared Chinese expansionism and hegemonism cherished by Mao Zedong and Deng Xiaoping. After the Vieto- Soviet treaty was signed in 1978 Le Duan didn’t hesitate to say: “ The East Sea isn’t the Chinese lake.”
After Le Duan’s death the Socialist Republic of Vietnam was heavily dependent on China. The Sino- Vietnamese diplomatic relations were re- established based on Four Good and Sixteen Golden Words. Needless to say, all the Vietnamese personnels of the Party, Central and local governments were chosen and disposed by Beijing. Some Chinese or Chinese Vietnamese Deputy Ministers are real heads of the ministries. Pham Binh Minh, Minister of Foreign Affairs, doesn’t have real power but the Deputy Minister Ho Xuan Son does.
In China the Head of the Communist Party is President of the People’s Republic of China. It is easy for the President of the PRC to be welcome by his partner when visiting a non- Communist nation.
In Vietnam the Head of the Communist Party and the President of the SRVN are two persons. The Head of the Party, the President and the Prime Minister watch one another. Their conflict of power and interests nurture their obedience and loyalty to their boss in Beijing. The choice and disposition of personnels is based on some basic criteria as the following:
- bad intellectuality and bad personality
- incapacity except for capability of carrying out cruel killing
- unconditional obedience to the orders from Beijing
- greediness and cruelty towards their countrymen
Watch the Chinese genocide and assimilation policy implemented in Tibet and Sinkiang. On the one hand the Chinese killed the the Tibetans and the Uyghurs, Hui, Kazakhs with their weapons. On the other hand the Han (Chinese) migrated to Sinkiang and Tibet, married the indigenous. In a short time the Han are 41% of the total population of Sinkiang, and 50% of the Tibetan population! The Chinese Communists tried to erase Islam in Sinkiang and Buddhism in Tibet, their cultures and customs. Their languages are eclipsed by the mandarin. Maoism carried out by Pol Pot, a Chinese Khmer, cost 2.5 million lives in Cambodia (30% of the total population) in 03 years (1975- 1978).
Vietnam is more populous than Tibet, Sinkiang, Inner Mongolia, Manchuria. Vietnam was known for its anti- Chinese resistance in the past. The 1979 and 1988 ’s Sino- Vietnamese wars were those between two Communist countries. Beijing punished Hanoi for leaning towards the Soviet Union. As a result, from 1990 on, the People’s Republic of China was tough to the Socialist Republic of Vietnam. Taking advantage of the Vietnamese puppet leaders, Beijing signed the 1999 and 2000’s treaties with Hanoi. According these treaties Vietnam lost 10,000 km2 of land along the Sino- Vietnamese border, less than 50% of the Gulf of Tonkin. The Chinese rented lands in Northern provinces of Bac Bo for forestation in 50 years. They rented some littoral areas for pisciculture or for the building of industrial plants. They are exploiting bauxite in Tan Rai, Lam Dong, founding Chinese cities on Vietnamese soil (Dong Do Dai Pho <Binh Duong>, Vung An <Ha Tinh> etc.). The Vietnamese are forbidden to enter their residential quarters, industrial areas, cemeteries etc. They consider these areas to be their concessions. The Vietnamese government didn’t know how many Chinese came and stayed in Vietnam. They married Vietnamese women to have Chinese Vietnamese children with Vietnamese citizenship by birth. Sinicizing the Vietnamese isn’t difficult for they were imbued with Chinese culture for a long time. They like to eat Chinese food, to read Chinese stories. They seem to know Chinese history better than their country’s. A large number of Vietnamese women got married to the Taiwanese, Chinese (Hong Kong and mainland), South Koreans. Having foreign husbands means life improvement. Back to history Buddhism was taught by Buddhist monks in Vietnam. Buddhist Sutra was written in Chinese characters. Some Chinese heroes were seen in the Mahayanist pagodas. Guan Gong was called Phat Gia Lam (Green Robe Buddha). New temples and pagodas are full of Chinese characters. Foreign tourists feel that they are in China.
Although China has many local puppet leaders, it encircles and isolates Vietnam rigidly.
1. In the North the Chinese occupy the border territory, rent lands for forestation in 50 years. They possess less than 50% of the Gulf of Tonkin. The minority peoples in Bac Bo are originally from China. General Secretary Nong Duc Manh is a Tay or Choang. He told about his origin to gain blessings from Hu Jintao. The Choang live in the Autonomous Area in Guangxi.
2. In the West the Chinese exploit bauxite in Tan Rai, Nhan Co; control the former Ho Chi Minh Trail that is clarified to become a highway; bring aid to Laos and Cambodia to turn them hostile to the Socialist Republic of Vietnam.
3. The building of Dong Do Dai Pho (Great City of the East) in Phu Chanh, Binh Duong, aimed at controlling former War Zone C & War Zone D. The new cemeteries built by the Chinese could be caches of weapons and confidential documents or meeting places for their clandestine activities inside Vietnam.
4. Through the Communist leaders such as Ho Chi Minh, Truong Chinh, Le Duan, Nguyen Van Linh, Do Muoi, Le Kha Phieu, Nong Duc Manh, Nguyen Phu Trong, Nguyen Chi Thanh, Le Duc Anh, Phung Quang Thanh, Nguyen Tan Dung, Nguyen Minh Triet, Truong Tan Sang, Hoang Trung Hai, Le Hong Anh, Tran Dai Quang, Ho Xuan Son, Nguyen Sinh Hung, Nguyen Chi Vinh etc. the Chinese indoctrinated the Vietnamese people and gradually exterminated them with Confucius Institute, Maoism, intermittent wars, extermination of the intellectuals and patriots. Huang Zhonghai (Hoang Trung Hai), a Chinese Vietnamese born in Thai Binh (Bac Bo), was Deputy Prime Minister in charge of Economy, Industries, Commerce, Natural Resources. He allowed the Chinese to exploit gold, manganese, silver mines in Cao Bang, Bac Kan, Ha Giang. Deputy Prime Minister in the new cabinet headed by Nguyen Xuan Phuc, he is Secretary of the Party in the capital (Hanoi). He is believed to be the future General Secretary of the Vietnam Communist Party.
Vietnam has been in peace for 41 years. Only Generals of Police and Security got promotion. Le Hong Anh, a four- star General of Police and Security, was Commissioner of the Politburo. In 2012, during his visit to Hanoi, Chinese General Secretary Xi Jinping met him before Nguyen Phu Trong. Another four- star General of Police and Security, Tran Dai Quang, became President of the Socialist Republic of Vietnam (2015). In 2015 three Generals of Police and Security became Commissioners of the Politburo. They got promotion on account of their brutal repression on those people who struggled for Vietnam’s sovereignty on the Parcel and Spratly Islands, who commemorated their fallen comrades in the Sino- Vietnamese wars in 1979 and 1988. Prime Minister Phan Van Khai, a Soviet- educated, had no zeal to support the Sino- Vietnamese treaties signed in 1999 and 2000, was labeled the country’s most corrupt person. Nguyen Tan Dung, a demagogic Prime Minister, pretended to be anti- Chinese. He angered Xi Jinping. Backed by Beijing Nguyen Phu Trong forced him to resign. Preventing Dung from running for General Secretary Nguyen Phu Trong’s henchmen said that the Southerners don’t know how to argue. Dung was the loser in the power conflict with Trong. The Vietnamese government has pleased Beijing by lulling the youths into inactivity with the four evils (alcolhol, prostitution, gambling, opium, cocaine). Patriotism and Sinophobia is a crime. Cutting down trees in Hanoi and destroying the Grand Magasin Charner came from Beijing’s wish in order to destroy urban environment and to erase all the vestiges of Western culture and architecture in Vietnam. The Vietnamese Communists celebrated their victory over the French in Dien Bien Phu in 1954 and victory over the Americans with the Ho Chi Minh Campaign in 1975 but they never talked about any Vietnamese heroes, who defeated and expelled the Chinese invaders from Vietnam. They daren’t commemorate fallen Communist soldiers in the 1979 and 1988’s Sino- Vietnamese wars. Relating to Western culture the quoc ngu would be replaced by the Chinese characters of the pre- colonial time according to the Chinese process of Sinizination of the Vietnamese people. The assimilation policy was implemented parallel to the genocidal one through:
- food and drink with a small percentage of toxic chemical weakening human bodies.
- lack of life sources. Maritime fishing has been paralyzed due to the presence of Chinese fishing boats and battleships in the East Sea. Vietnamese fishing boats were rammed, attacked, and sunk by Chinese ships. Fishermen were beaten. Their catch of fish was confiscated by the Chinese. They were released only when their relatives paid for the ransom. In April, 2016 mass fish, shrimp, squids died along the coastal areas of Ha Tinh, Quang Binh, Quang Tri, Thua Thien. It was rumored they died of toxins of wastewater discharged from Formosa Ha Tinh Steel Corporation. In Nam Bo mass fresh water fish died of wastewater discharged by industrial plants. People daren’t eat fish for fear of toxic chemicals. This psychological consequence damages fishing activities which seems to be paralyzed totally. The Vietnamese eat more fish than meat, andnuoc mam is made from fish. Now they are scared of eating poisoned fish.
- salinization of the Mekong River leading to the decrease of rice production. Fresh water is necessary to agricultural activities. The Mekong and the Red River supply the Mekong delta and the Red River delta with their fresh water. Both rivers take sources respectively from Tibet and Yunnan. Chinese industrial plants discharge wastewater into the Red River. The Hanoi government agreed to allow China to build a hydroelectric dam on the Red River. The Mekong is longer and more international than the Red River. China built many hydroelectric dams. Myanmar, Thailand, Laos Cambodia built theirs on the Mekong. These dams deprive fresh water in the lower section of the Mekong. Saline water is found 100 kilometers from the Mekong estuary. Drought and saline water kills rice paddy. Vietnamese agricultural activities are strangled.
In a near future rice shortage will get serious. In the past 20 years the Vietnamese farmers left the rural ares for the cities to look for jobs in the factories. Workers they have monthly salary. Unlike the farmers they don’t work under the heat of sunlight. Their income is higher than the famers’. Living in the city they have the opportunity to get in touch with urban comforts, Western civilization, and progress of sciences and technology. Some farmers sold their lands to the Chinese, Taiwanese, Hongkongese, Korean and Japanese companies to build industrial plants. Farming is sacrificed. The lands gets sterile for lack of fresh water. The Mekong, Red River, Dong Nai, Saigon River get saline and contaminated.
In Vietnam Beijing doesn’t need a Pol Pot but a clique of Vietnamese Communist leaders to carry out the extermination of 92 million Vietnamese in a lapse of time. It is noticeable that the Vietnamese people, intellectuals, students, youths, religious leaders keep their golden silence as if they would agree to accept the unlucky future of their country and people silently.
****
Some people speaks of Chinese invasion. Some say, according to the 1990’s Chengdu Conference, Nguyen Van Linh, Do Muoi, Pham Van Dong agreed to turn Vietnam into a province, a district of China or an Autonomous Region.
Will China invade Vietnam?
We think China doesn’t need bloodshed to invade Vietnam. The Hanoi government has been docile and loyal to Beijing. If the Chinese invade Vietnam they will face international denouncements and Vietnamese resistance. Why will they invade Vietnam while they have everything there (lands, sea, forests, mineral resources, islands, China towns, Chinese from mainland, Chinese Vietnamese, Vietnamese leaders blessed by Beijing etc.)? In 1979 they lost many lives without winning the war. In the past 20 years they didn’t waste a bullet but the Socialist Republic of Vietnam is in their orbit. Worse it is Sinicized. Not many the Vietnamese realize their country’s downfall. King An Duong Vuong tightened family alliance by marriage with his enemy, Chao To. His son in law, Chao To’s son, lived in Au Lac’s Royal Palace and stole the magic arbalest which helped Chao To invaded Au Lac successfully. The Chinese invaders arrived in Au Lac’s capital, Phong Khe, but King An Duong Duong didn’t know it. His last exit was to jump into the sea to kill himself.
For lack of vigilance King An Duong Vuong sent his kingdom to diaspora. Naive the King thought that tightening family alliance by marriage with his enemy (ChaoTo) ensured peace and friendship between two countries. In our time the Vietnamese Communist leaders are naive to believe that they should have security and peace in their cosmopolitan life in the brotherhood world just because Vietnam and China are ruled by the Communist Party, and adopt Marxism- Leninism. The Northern- born Communist leaders pretended to be good theoreticians. In reality, they were naive politicians. Regardless of time and space the rules of survival are unchanged. They are based on STRENGTH, WISDOM, RICHNESS. It is said in the Vietnamese saying:
Strong, you win; Weak, you lose
Smart, you live; stupid, you must die.
Stupid, greedy and credulous people are deceived by smart people. Weak people are bullied by strong ones. Rich people despise and bully needy ones. These are inevitable rules of life and existence. Is it right that all the weak people are bullied or exterminated by the strong ones?- No, if they are smart, united, progressive, and know how to get protection from their allies. Some analogies are found in the national and international scale. Japan, Norway, Sweden, Denmark, the Netherlands, Switzerland, Israel, Singapore, South Korea.. are well respected in the world due to their scientific and technological development leading to their economic and financial prosperity. These good things are the fruit of their democratic education and politico- democratic institution.
King An Duong Vuong repented of his grave mistake causing the Au Lac’s diaspora by killing himself. The Vietnamese people spent more than 11 centuries under Chinese rule.
Ho Chi Minh, Truong Chinh, Le Duan, Nguyen Van Linh, Do Muoi, Le Kha Phieu, Nong Duc Manh, Nguyen Phu Trong volunteered to accomplish their international duty with the Vietnamese people’s blood, bone, sweat and tears , and the national resources just to safeguard peace for the Soviet Union and the People’s Republic of China. Vietnam fell into the orbit of the Soviet Union and the People’s Republic of China. Vietnam was a giant debtor; the country was divided; national resources were exhausted; the whole country is on the brink of downfall. Ho Chi Minh and his successors had neither remorse nor guilty sense in front of their sacred national heroes, 11 million Vietnamese fallen in the past two wars and divine rivers and mountains. Ho Chi Minh was called Cha Gia Dan Toc (Country’s Father), Vietnam’s Washington; Le Duan the 500 watt mantle. Nguyen Van Linh was praised for reading and understanding Les Miserables by Victor Hugo and for loving renovation (Doi Moi). Do Muoi’s nickname was ‘the executioner’ of the Party! Nguyen Phu Trong was Professor teaching Marxist- Leninist philosophy he learned in the Soviet Union! We don’t know why his nickname is Trong Lu (Trong, the Unconscious). Le Kha Phieu has a garden of vegetables sprinkled with distilled water. There is a big bronze drum in his palace. Nong Duc Manh, a Tay (Choang), became ‘king’ of Vietnam. His palace is a splendid royal one with big armchairs inlaid with gold.
Lenin used Leninized Marxism to conquer poor colonies under the rule of Great Britain, France, the Netherlands, the US…with lives of the colonial peoples under the leadership of the Comintern cadres trained and directed by Moscow such as Ho Chi Minh, Tran Phu, Nguyen Khanh Toan, Le Hog Phong, Ha Huy Tap, Duong Bach Mai, Tran Van Giau in Vietnam.
Mao Zedong and his successors such as Deng Xiaoping, Jiang Zemin, Hu Jintao used Marxism- Leninism which was Sinicized to become Maoism to conquer Vietnam and to Sinicize the Vietnamese people without resorting to weapons and bloodshed. They have had brilliant success since 1990.
Will Vietnam be a province, district or Autonomous Region of China after 2020?
In Far East Asia Vietnam and North Korea are dependent on China. In the Korean War (1950- 1953) and the Vietnam War I, the People’s Republic of China played active roles at the Panmunjom Conference (1953) and Geneva Conference (1954). Geographically speaking North Korea has common borders with China and Russia. Kim Il Sung (1912- 1994), an adherent of the Chinese Communist Party, was a military supported by the Soviet Union to seize power in 1948. Kim showed himself creative and independent not to use the Red flag with the hammer and sickle as the flag of the Korean Communist Party (Workers’ Party) which is the red flag with the pictures of the hammer, sickle and brush while Ho Chi Minh, Tran Phu and the Vietnamese Communist leaders tried their best to exterminate the Intellectuals, Wealthy people, Landlords, Notables (Tri, Phu, Dia, Hao). North Korea is in starvation but it has a team of scientists and technicians, who are capable of building battle ships, submarines, A bombs, missiles etc. North Korea’s area is 120,500 km2 with 25 million inhabitants in comparison with 330,000 km2 and 92 millions inhabitants of Vietnam. What a surprise! Vietnam can’t produce internationally qualified screws yet. Putting aside our antipathy to Kim Jong Un because of his strange looking hair style and of his cruelty we see this young and obese leader has more pride and personality than the Vietnamese Communist leaders. Kim Jong Un doesn’t consider North Korea to be a China’s vassal country. He didn’t go to Beijing to receive blessings from Xi Jinping. He didn’t hesitate to order the killing of his aunt’s husband, who was his mentor after his father’s death, because the latter gave China many economic privileges in North Korea. The Chinese Communist Party wasn’t invited to participate in the 7th Congress of the Korean Workers’ Party on May 6th, 2016. All the Vietnamese Communist leaders from Ho Chi Minh to Nguyen Phu Trong didn’t have such anti- Chinese acts even under Le Duan’s leadership after the fall of South Vietnam. North Korea isolates itself. Vietnam has diplomatic relations with many countries in the world. Unlike Vietnam, North Korea isn’t scared of the People’s Republic of China. Under the monarchic regime Vietnam paid tribute to Chinese suzerains but none of the Vietnamese kings came to China in person to attend Chinese emperors’s audience. The Vietnamese feudal monarchs had more willpower than Ho Chi Minh and his successors.
In the 21st Century China won’t turn Vietnam into a colony. Doing so it will be considered by the world community an Empire. Its wicked plots are to give Vietnam a status which is worse than the colonial one. If Vietnam is a Chinese colony or province or district, China will have the responsibility of feeding 92 million Vietnamese. The colonialists must build schools, hospitals, bridges, roads, harbors, airports cemeteries etc… like the White Imperialists did in their colonies. In mainland China some 500- 800 million Chinese live in poverty and starvation. Beijing needs to exploit Vietnam instead of giving itself the social burden by feeding the Vietnamese!
The Chinese are present in Bac Bo (Northern Vietnam), Trung Bo (Central Vietnam) and Nam Bo (Southern Vietnam). They have their China towns, commercial quarters, industrial plants, temples, cemeteries etc. In reality, the Chinese enjoy their exterritoriality rights in Vietnam. So, keeping Vietnam as an pseudo- independent country, China has more advantages:
1. An independent country, Vietnam is a member of UNO. It has a vote at UNO. That vote consolidates China’s international position.
2. The Hanoi Communist government executes orders from Beijing. Vietnam is a market consuming Chinese goods rejected by other countries for different reasons. The Chinese exploit mineral resources (gold, iron, manganese, zinc, bauxite) there. Vietnam is the balcony of the Pacific Ocean, the gateway to the Southeast Asian countries surrounded by the Pacific Ocean and the Indian Ocean.
3. Member of UNO, Vietnam receives aids from the international community. By fair means or foul China will take advantage of them. Suppose Vietnam, as a member of TPP (Trans Pacific Partnership), has preferential tariffs, Chinese products should have their Made in Vietnam labels and be exported from Vietnam. Vietnam should have bad reputation in the events of unqualified products.
4. Worst China would turn Vietnam into a spy country serving China by supplying it with intelligence, political, economic, military, scientific and technological information taken from China’s competitive and rival countries such as the United States, Japan, India, Russia, European Union etc. China would use the Vietnamese to organize human traffic, to sell opium, cocaine, heroin, to plant marijuana Cannabis sativa etc. The Chinese boss keeps the earnings while his Vietnamese servants are responsible for their illegal acts in the events of arrest by the Interpol. Some American politicians think of selling lethal weapons to the Vietnamese Communists so that they can effectively fight the Chinese Communists, who are brutally aggressive in the East Sea. We don’t know why those politicians are optimistic. The Vietnamese local and central governments didn’t dare to accuse the Chinese boats of attacking and sinking the Vietnamese fishing boats by saying vaguely the strange boats. Unlike the Philippines, Vietnam didn’t bring China to the Permanent Court of Arbitration at The Hague. The Vietnamese Communists bought arms from India, Israel, battle ships, submarines, missiles, jet fighters from Russia. Why didn’t they use them to defend their sea and to protect their fishermen? Why do they need American lethal weapons? Maybe they will use them to repress the anti- Chinese protesters. It is possible that they will bring them to China that steals the new technology of American lethal weapons to produce new weapons which ensure China’s sovereignty on the Ox’ Tongue with efficacy.
This is the historic picture of Vietnam under the leadership of the Vietnam Communist Party in 62 years in North Vietnam and 41 years in South Vietnam. Under the leadership of Ho Chi Minh and the Communist Party, nowadays Vietnam can’t be compared to any countries in the world. North Korea and Cuba are two poor Communist countries which aren’t populous. However, North Korea has many capable scientists and technical experts. In the 2012’s London Olympic Games North Korea received 04 gold and 02 bronze medals (weight-lifting and Judo).
Cuba has a good team of medical doctors. Venezuelan President Hugo Chavez came to Cuba to treat his cancer while Prime Minister Vo Van Kiet and Le Duan’s second wife went to Singapore for treatment when they were sick. Nguyen Ba Thanh went to the US, and Phung Quang Thanh to France for treatment. In the 2012’ s London Olympic Games Cuba received 05 gold, 03 silver, and 07 bronze medals (wrestling, shooting, boxing, Taewondo, weight-lifting).
Vietnamese cities and streets aren’t so clean as those of Cambodia and Laos. After 30 years of continual wars Vietnam has many new foreign bosses. Vietnamese society is full of injustice with new arrivistes and governing classes. Three million Vietnamese left their country for ever. It’s the sombre perspective of Vietnam’s future. Is it Uncle Ho’s great work and the pre- eminence of the Vietnam Communist Party?