Tìm l ại dấu chân xưa
Cửa Cần Giờ - Nơi tôi đã ra đi
Quang Nguyen <qvnguyen@tpg.com.au> Tìm l ại dấu chân xưa Cửa Cần Giờ - Nơi tôi đã ra đi - Hôm nay trở lại. - Tháng 12 năm 2007 Đây cửa biển ! Có một lần Nỗi kinh hoàng Giữ mãi Đêm vắng, tr
CC
duocnguyen49@yahoo.com nguyenthihanh_2000@yahoo.com Huấn Nguyen LTK hungvu404@yahoo.com ltknmh5965@gmail.com Kim Duong LTK buuliennguyen@yahoo.com lynguyen49@gmail.com hanhgieng@gmail.com laitumy@yahoo.com ngaledh@yahoo.com.au ngockimphan@yahoo.com tranhoangnguyen15@yahoo.com nducphan@yahoo.com quyhle69@gmail.com sang123@sbcglobal.net thanhduongtx@yahoo.com Thầy PĐLân Chrisvu@sbcglobal.net Tính T Nguyen LTK trucnguyen888@yahoo.com tuemtruong@yahoo.com phuongvu6104@yahoo.com vph2020@yahoo.com
Ẩn
26 tháng 2 lúc 10:50 PM
Tìm l ại dấu chân xưa
Cửa Cần Giờ - Nơi tôi đã ra đi
- Hôm nay trở lại.
- Tháng 12 năm 2007
Đây cửa biển !
Có một lần
Nỗi kinh hoàng
Giữ mãi
Đêm vắng, trăng thanh
Nước khua, mạn thuyền, nín thở
Tái tê, trống vắng
Tầu đâu ?
Đêm thâu, bến đậu !
Đi về đâu ?
Ra đi một lần,
Tưởng là mãi mãi !
Hôm nay trở lại
Trăng vẫn trăng, biển vẫn biển
Ta vẫn ta,
Cuối thu tàn
Con tầu đỗ bến ở nơi nao ?
Mười giờ trưa, cả nhà chúng tôi cùng ghé bến Bạch Đằng , mua vé tầu tốc hành đi Vũng Tầu, để có dịp nhìn lại những khúc sông, nơi chốn 25 năm trước ẩn nấp cho chuyến vượt biên thành công. Nhìn những mảng lục bình trôi dật dờ trên sông nước, lòng tôi vắng lặng bâng khuâng lần về dĩ vãng kinh hoàng, tái tê của một đêm trăng sáng đầy mạo hiểm liều mình !
Suốt hành trình từ sông Saigon qua cửa Cần Giờ bây giờ tấp nập thương thuyền lớn nhỏ, những bến ghe chài, những nhà ngói, nhà tôn, nhà tranh, vài cái dinh thự ngói đỏ mới tinh vươn lên sừng sững trên mô đất riêng biệt. Nhìn tới ai cũng nghĩ ngay đến nó hẳn thuộc về lớp người quyền thế đương thời !
Thật khó tìm thấy loại thuyền te cào nhỏ như cái chúng tôi dùng vượt biên. Những con tầu sắt đồ sộ đang lừ lừ tiến vào cảng, tầu xáng cát, tầu tốc hành đi lại trên sông kéo còi inh ỏi.
Sắp đến lúc ra gần cửa Cần Giờ, bớt chợt tôi nhận ra khúc sông bên trái, xa xa vài mái tranh thấp thoáng ẩn hiện trong tàng cây xanh, mấp mé sông. Mấy chục năm qua vẫn còn đấy!
Nó gợi nhớ nỗi buồn thương cảm trong tôi cho dân chài quanh năm lênh đênh trên sông nước. Đêm ấy tối trời, ánh trăng huyền ảo, ánh đèn loe loét, vừa mừng nơi hoang vu lại có con người; vừa lo vì sợ cạm bẫy biên phòng giăng mắc. Hôm nay, sao nó hiện ra chân chất thật thà dễ yêu đến thế, đúng là hình ảnh quê hương yêu dấu tôi hằng ấp ủ.
Bất chợt tôi ngồi nhổm dậy, lần ra ngoài, đứng trên mạn thuyền, ngó đầu ra ngoài một chút, lấy máy ảnh,bấm lia lịa, rồi mỉm cười thỏa mãn, đi vào. Nụ cười chưa tắt, tôi thấy ngay ánh mắt người thanh niên dỏng cao, lừ nhìn tôi, rồi hắn ra chỗ tôi đứng cũ, nhìn quanh dáo dác như muốn tìm hiểu cái gì làm tôi thú vị đến thế. Chẳng lẽ hắn hiểu ra ý tôi đang nghĩ trong đầu : Một ngày nào đó lòng trí con người rộng mở, một tượng đài Thuyền Nhân sẽ được dựng tại nơi đây ?
QUANG LINH 2007
Vũng tầu bãi dâu
Việc ai người ấy làm. Tôi tiếp tục hành trình bước chân lên bến cảng Vũng Tầu cùng gia đình. Bãi trước ô nhiễm nặng, đầy rác. Đi xem nhà kỷ niêm vua Bảo Đại, đến bãi sau, đi Bến Đá tắm thử, lên bờ đánh tiếp một vòng qua chợ, rồi ra phố tìm quán ăn. Chúng tôi chọn một một quán có mái tranh dựng trên một cái ao đầy lục bình xanh mướt mong tìm một chút đồng quê thơ mộng . Vũng Tầu trưa nắng, gío im, vất gía mắc mỏ, hơi xình sông lên, chúng tôi tỉnh mộng. Đành quay về Saigon sớm hơn dư định.
Saigon cuối Thu mà trời còn hầm hập nóng. Chúng tôi mong sao cho cái mát tiết Đông chí đến lẹ.
Con đường đi Hóc Môn khói bụi mịt mù. Cổ ngứa, họng đau, mắt ghèn, mũi khịt, rồi tắc tiếng, lúc này tôi mới biết tai sao thiên hạ chịu đeo khẩu trang ! Thậm chí đi xe đạp, đi bộ cũng bịt mũi, bịt miệng! Đích thị là ô nhiễm,ô nhiễm nặng rồi!
Tôi bắt đầu giữ thế thủ, lục hành trang lấy ra loại khẩu trang thường dùng trong phòng mổ. Cực tốt, sạch và nhẹ. Bắt đầu ra nhập đoàn quân đường phố. Hôm nay, một ngày giữa tháng chạp tôi cùng đoàn quân đường phố chụp thêm trên đầu nón an toàn, dân và nhà nước gọi là nón bảo hiểm, bảo hộ. Y như một phi hàng gia, tôi luồn lách xe Honda cùng đoàn người trùng điệp trên những con lộ lớn nhỏ.
Cơm hàng cháo chợ, vợ con để nhà, rong chơi một mình, khắp chốn. Dọc quốc lộ Một đi Tây Ninh, vài trại định cư, phía sau, trước đây là làng quê, bụi tre,vườn rau, nương khoai, bụi chuối. Bây giờ đường ngang xẻ dọc tráng nhựa, hai bên tiêm quán mở ra , người qua lại ì xèo, dễ lạc đường, làm tôi như kẻ xa lạ ngay trên quê cũ của mình !
Bắc, Trung đổ về cộng thêm sanh đẻ ! thành phố bây giờ hơn tám triệu, chưa kể sống chui, ở lậu, không hộ khẩu. Lúc nhúc, người ơi là người.
Từ cầu Tham Lương lối vào Bà Điểm, tôi ghé vườn lan, mới lập, khoảng một mẫu, tuyệt đẹp, trắng,cam, vàng,tím,lan đất,lan rừng,Thái Lan và lai giống,tại nhà vườn gía bán hai ba chục, trên thành phố đến bẩy tám chục đồng chẳng ít.
Tôi vòng qua ngã tư, vào Trung Chánh, thăm chốn cũ. Nơi đây, mang đầy kỷ niệm của một thời niên thiếu. Những tình cảm ngây ngô thời học trò. Những thằng bạn ngịch ngợm làm nên tình bằng hữu suốt đời.Trung Chánh bây giờ, dọc lộ toàn cao ốc.Nhưng sâu vào trong xóm đạo, cảnh nghèo dấu vết vẫn như xưa. Mấy ngày trước ngang qua Xóm -Thuốc, Hạnh -Thông -Tây, tôi đã thấy nhiều nhà thờ đang dăng đèn kết hoa, dựng hang đá đón mừng Giáng Sinh.
Đêm GS đường hẻm Lạc Quang
Hang đá trại Đằng Bạch
GS nhà thờ Trung Chánh
Hôm nay, giáo đường Bạch Đằng, Trung Chánh cũng thế, nhiều xóm còn dăng mắc những dây đèn chùm trên những con hẻm quanh trại. Ngày Giáng Sinh không phải là ngày nghỉ lễ của nhà nước ! Mà sao tưng bừng qúa thể ?
Để nguyên mũ bảo hộ trên đầu, hy vọng không ai nhận ra, được tự do, thong thả , tôi tha hồ ngó nhìn, cảnh vật, sinh hoạt con người. Hơn hai mươi năm, một thế hệ đi qua, chiến tranh và biến cố đem người đi và đến chốn này, sinh ra lớn lên. Thưong hải biến vi tang điền, tôi bùi ngùi từ giãi Trung Chánh.
Cả một vùng Trung Tâm Huấn Luyện Quang -Trung tôi cố kiếm ra một mảng ruộng xanh, một cánh đồng lúa mà không thấy. Như một đứa bé lớn nhanh như thổi ! Cùng Sàigon, vùng này thay đổi không ngừng, lạ hoắc !
À, đây rồi, còn lại một cái cũ, thật cũ, nguyên xi cái tên của trường : Trường mầm non tư thục RẠNG ĐÔNG II.
Sông chợ Hóc Môn
Sông Chợ Cầu
Nhưng vỏ bọc nó đổi mới theo kinh tế thị trường của thời XHCN lai tạo, giống con tắc kè, mầu sắc lòe loẹt , lên gân khuyến mãi, đọ sức cùng cửa tiêm bên cạnh. Tiệm này đang khoa trương với lề lối quảng cáo mang mầu sắc thời mở cửa: “Mua bảo hiểm xe máy, tặng thêm mũ bảo hộ”. Tôi đoán đây là loại chi nhánh văn phòng Bảo Hiểm nào đó, sao không nêu tên tuổi !
Trường Trung học của tôi ngày xưa, hôm nay cuối tuần đóng cửa. Tôi bùi ngùi đứng ngó vô trong sân. Rồi quay ra tìm con đường kỷ niệm. Con đường mang đầy hình ảnh yêu dấu tuổi học trò, con đường hoa nắng của riêng tôi:
Ngày Đó tạ từ
Nhớ ngày phượng vĩ tiếng ve
Ngõ về hoa nắng trưa hè ven sông
Còn đâu nhửng bước song song
Em cười tôi nói ai trông chẳng màng
Quai thao nghiêng nón liếc ngang
Ôi chao mắt biếc xốn xang cả người
Mịn màng môi thắm xinh tươi
Đê mê chất ngất rụng rời tấm thân
Yêu em từ đấy, thất thần
Nhớ em từ đấy âm thầm tương tư.
Một hôm, không nói tạ từ.
Nhắn tin, ngày đó em thôi đến trường
Cho tôi chất ngất buồn thương,
Phải chi đừng có con đường ven sông!
Quang Linh
Tôi thơ thẩn đi lại con đường này, ôn dấu chân kỷ niệm. Thương về bạn hữu xa gần, !
Thủa nào
Ký ức ngày trở lại
Yêu em tha thướt áo dài
Nắng mai thấp thoáng gót hài trường xưa
Hương hoa thoảng nhẹ gío đưa.
Bay bay tà áo tơ vương tóc thề
Bao năm xa cách lại về
Cổng trường lặng đứng tái tê một mình
Bóng ai thấp thoáng trắng tinh
Như em ngày đó bóng hình ở đây
Nhớ em nhớ cả cô thầy
Nhớ thằng bạn cũ đong đầy ưu tư
Nhớ nhiều nắng quái tháng tư
Đón chào phượng vĩ ve sầu kêu vang
Óc o gà gáy trong làng
Mênh mang đồng lúa nắng mang hè về
Nhớ em nhớ cả sơn khê
Thương em uớp đậm tình quê trọn đời
Quang Linh
Ký ức ngày trở lại
Không còn hương hoa cau, không còn lũy tre gìa, không còn tiếng ve! Chỉ còn lại mình tôi nơi đây, vắng lặng! Buồn.
Bỗng tôi nhìn thấy bông Mai đang nở trong sân nhà, ven đường đất đỏ quanh co! Quên cả mệt nhọc, ưu phiền tôi thấy lòng mình thay đổi, bồi hồi.
Trong tôi, niềm vui rộn ràng dâng lên! Tết sắp đến, xuân lại về.
Quang Linh
Những ngày cuối năm 07
Hết. Chào tạm biệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét