Cali 03/17/11
Thư Cám Ơn của Thầy Đàng
Thương mến gởi các em học sinh Lý Thường Kiệt
Thầy đã nhiều lần nghe nói "Nghề dạy học bạc bẻo vô cùng!" nhưng thầy chưa 1 lần nghĩ suy gì về câu nói đó.Thầy lớn lên như bao nhiêu người khác, học lấy một nghề hợp với hoàn cảnh gia đình và khả năng của mình để sống,nên chọn nghề dạy học.Không lâu sau khi vào nghề ,thầy thấy rất yêu nghề dạy học.Thầy soạn bài rất kỷ vì muốn cho học sinh dễ tiếp thu.Khi lên bục giảng thầy muốn tất cả học sinh đều lắng nghe lời thầy truyền đạt để hiểu được bài.Lúc các em đi thi ,thầy mong muốn các em làm bài được và có điểm tốt.Chỉ có thế thôi! Và cuộc đời dạy học trôi qua với thầy thật êm đềm và hạnh phúc.
Bất ngờ đất nước đổi thay,chia ly đến với cả dân tộc.Kẻ vui,người buồn đều không thể tả hết.Nhưng với thầy dù ở quê mình hay xứ người cuộc sống vốn lặng lẽ đã quen,lại được chút tình thầy trò ưu đãi,an ủi cũng vui với tuổi già.
Ở Mỹ, học sinh Lý Thường Kiệt cũng rất yêu kính thầy cô,cũng họp mặt hằng năm,hoặc từng nhóm ở nhà riêng,hoặc rộng rãi ở các nơi công cộng như nhà hàng.Các em cũng đón đưa thầy dù đường sá xa xôi,cũng giúp đỡ thầy hoặc gia đình thầy khi cần đến.Quà tặng cũng đủ thứ,đủ kiểu cả tiền mặt cũng rất nhiều và cũng không hề quên những thầy xưa,bạn cũ đang khó khăn ở quê nhà,nhưng giá trị nhất vẫn là tấm lòng cao quí của các em.
Có 1 điều là các em lớn lên,bất kỳ ở đâu,mỗi người có riêng một chí hướng,từ đó những ngây ngô, chân thật ngày nào đã được thay thế bằng những tinh anh,sắc xảo,thế rồi "đồng thanh tương ứng..."nghĩa là hợp nhau thì cùng nhau gặp gở,đó cũng là chuyện thường tình.Đôi khi thầy thấy chạnh lòng dù các em chưa hề lộ hẳn những gay gắt gì giữa các em.
Thời gian cứ trôi,rồi một hôm 17-2-2011,sau gần 20 năm thầy mới có dịp gặp lại các em Lý Thường Kiệt ở quê nhà.Ôi! Thật là một niềm vui lớn lao! Bây giờ tuổi đời và cuộc sống đã vun quén tình cảm thầy trò nở hoa kết trái.Thầy đã rất cảm động trước những biểu lộ của các em dành cho thầy trong những ngày đầu vừa đặt chân xuống phi trường và cả các buổi họp mặt sau đó ...Thầy không làm sao quên được...
- các em đón đưa ,có em đưa xe là tài sản quí giá đang sinh hoạt để sống và cả người lái cho thầy về thăm quê cũ.
- các em tự tay làm tranh chữ,câu đối,làm hoa,nấu ăn...
- các em đã bỏ thời giờ quí báu của mình đưa thầy đi đến các nơi ngoằn ngoèo,xa lắc...
- các em đã bỏ công sức giúp thầy từ việc rất nhỏ đến việc lớn,theo từng bước thầy đi...
- các em tặng thơ,sách quí,kỷ vật chọn lọc đầy ý nghĩa,cả tiền lì xì và v.v...Công sức thật là vô giá!
So với tích xưa chuyện cũ, thầy có cảm tưởng mình là người có nhiều phước duyên nhất.Thầy xin cám ơn toàn thể các em và xin trọn đời trân quí những tình cảm cao quí của các em đã dành cho thầy.Thầy nghĩ:
Núi sông ngăn cách con người,
Bạc tiền danh vọng đổi đời trắng đen...
Riêng người xem trọng sách đèn,
Tình thầy nghĩa bạn dám quên bao giờ!
Vậy thì
Ngày nào còn nước còn non,
Thì còn nghĩa nặng cha con,thầy trò.
Ví như thầy,kẻ đưa đò,
Lên lên,xuống xuống các trò qua sông.
Thầy đây mãi nguyện một lòng
Kiếp sau dạy học chẳng mong sang giàu.
Một lần nữa, thầy cám ơn các em,toàn thể học sinh Lý Thường Kiệt và mong các em thông cảm bỏ qua những sơ sót của thầy vì tuổi già, sức yếu.
Thương mến chào các em
Thầy Đàng
( Ký tên )
TXS sợ vài bạn không mở được thư của Thầy nên phải "hì hục" đánh lại để email tới các bạn,có giỏi không,khen một chút đi.
Ngoài ra còn 2 bài thơ,một bài là "Tặng em Thơ" ( chắc là Thạch hoàng Thơ) và một bài là "Chợt cảm Tác" của cô Đàng các bạn tự mở mà đọc nhé, chừng nào đọc không được email cho Sang biết.
Bạn nào muốn email cho Thầy Đàng cứ gởi cho Sang,thầy sẽ nhận được bằng đường...bưu điện.
Nhắn tin Phán,Được và các bạn nào có computer,có email mà các bạn khác không có xin in ra cho các bạn đó đọc,cám ơn.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét